Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/10t3CFo17o
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Nhiếp Khải dừng lại vài giây : “Chuyện này anh sẽ đi điều tra rõ ràng. Em yên đi, anh sẽ không bốc đồng làm chuyện dại dột đâu. Anh chỉ cho kẻ ác phải nhận sự trừng phạt thích đáng thôi.”
Nói xong, anh hôn nhẹ trán tôi:
“Vậy thì đêm nay, chúng ta phải có giấc mơ đẹp, nhé?”
___________________
7.
Kể từ hôm đó, tôi tạm thời gác lại chuyện bị chụp ảnh kh.ỏa th.ân sang một bên.
Thông thường, bất kỳ khi có thời gian rảnh, tôi sẽ đi dạo trước trung thương mại nơi Chu Anh Anh làm .
Nhiếp Khải đã nói với tôi anh ấy đã điều tra được Chu Anh Anh có một người cha nghiện cờ bạc, cuộc sống khó khăn nên sau khi sinh con, cô ấy chỉ có thể dựa vào số đồng lương ít ỏi của mình và khoản phụ cấp của Dương Gia Đào để trang trải cuộc sống.
Hôm nay, khi đang trước cửa của trung thương mại, tôi đã thấy bố cô ấy đến tìm cô ấy.
“Anh Anh, lương tháng này con được chưa ?”
“Có hay chưa thì liên quan đến ba? Con đã nói với ba là đừng đến tìm con trong làm mà. Nếu sếp hiện thì con sẽ bị trừ lương.”
“Anh Anh, ba đã nợ người ta lâu . Nếu lần này mà không trả, ba sẽ bị người ta đánh gãy chân mất. Con thương ba, giúp ba lần cuối cùng được không?
Ông ta vừa khóc vừa la hét nên đã thu hút được sự chú của người xung quanh.
Chu Anh Anh rõ ràng không muốn dây dưa với ông ta nữa, cô mệt mỏi: “Ba nợ bao nhiêu ?”
Ông ta nghe vậy liền không la hét nữa: “Không lắm, chỉ ngàn thôi.”
ngàn tệ không phải là số nhỏ mà ông ta nói xong im lặng. Điều này chứng tỏ là bình thường ông ta còn nợ hơn số kia.
“Hiện con chưa có lương. Đợi đến cuối tháng có con đưa cho ba.”
“Vậy con có thể cho ba một chút…”
“Một xu không có.”
Sau khi giải quyết xong chuyện này, Chu Anh Anh quay lại làm với vẻ mặt mệt mỏi, trong khi ba cô ấy rời đi còn vui vẻ ngân nga hát.
Tôi chợt nảy ra một .
Tôi lập tức lấy điện thoại gọi cho Nhiếp Khải :
“Lúc trước, anh có nói là ba Chu Anh Anh nghiện cờ b.ạ.c đúng không?”
“Ừ, có chuyện sao?”
“Vậy anh có thể tìm người chơi ông ta một vố không? em là…” Nói đến đây, tôi dừng lại, hạ giọng : “Chơi một chút càng tốt.”
Nhiếp Khải hiển nhiên hiểu tôi, cười nhẹ nói : ” Cô gái nhỏ này có không ít thủ đoạn nha, nhưng mà,…”
“Anh thích.”
má tôi ửng hồng .
Dáng vẻ ngốc nghếch này của anh vẫn không thay đổi tí . Vẫn không quên chọc ghẹo tôi mỗi khi nói chuyện điện thoại.
Cúp điện thoại, tôi quay về lớp học thường lệ.
Tôi hiểu , đối với loại chuyện này chỉ có chờ đợi mới thu được kết quả.
Nó giống bạn thổi quả bong bóng từ từ đợi nó và đến khi sức chịu đựng của nó đến cực hạn…
Bùm, nó sẽ nổ hoàn toàn.
Trước đó, ai họ sẽ có một cuộc sống bình yên, kể cả Dương Gia Đào.
Chuyện lá đơn tố cáo đã qua khá lâu, anh ta có vẻ muốn thấy dáng vẻ chật vật, xấu hổ của tôi nên đã cố chặn tôi cửa khu dạy học.
“Chuyện đã đến mức này , sao cô còn không mau nghỉ học? Cô không biết các bạn học của cô lén lút nói sau lưng cô thế sao? Hay là cô sợ hãi nên không dám nghe, giả vờ thân không để ?”
Tôi lặng lẽ anh ta : “Có chuyện ?”
“Tôi chỉ đến gặp vợ cũ của mình… À không, là vị hôn thê cũ. Nhân tiện, tôi đến đây để báo với cô , tôi sắp sửa kết hôn và cô dâu chính là con gái của một giám đốc. Cô ấy tốt hơn cô, từ gia thế lẫn ngoại hình.”
Giọng điệu của anh ta mang theo sự nhục mạ, ánh mắt chứa đầy vẻ khinh thường : “Còn nữa, Kiều Thư Nguyệt, cô thật sự cho , rời khỏi tôi, Dương Gia Đào, thì cô vẫn có giá sao? Để tôi nói cho cô biết, mọi thứ còn sớm, hiện tại chỉ mới bắt đầu thôi. Tôi sẽ hủy hoại thanh danh cô để cô không thể quay đầu.”
“Vậy à?” Tôi không hề biểu hiện sự hoảng hốt. “Anh cho tôi sẽ sợ sao? Dương Gia Đào, mọi chuyện mà anh làm, trời thấy. Anh thật sự mình đang làm sẽ không bị nhận quả báo, đúng không?”
Tôi chậm rãi bước , vỗ vai anh ta : “Anh sắp kết hôn , chuyện cần giấu thì nên giấu đi. Kẻo lại bị người khác hiện. Lỡ hôm đó, hôn lễ lại xảy ra chuyện thì người bị hủy hoại thanh danh, có thể là anh đó.”
Anh ta hất tay tôi : “Đừng đụng vào tôi.”
Tôi lau từng ngón tay trước mặt anh ta và chế nhạo :
“Thật là bẩn.”
Khuôn mặt anh ta tái hẳn đi, đôi môi run rẩy.
Vào phút này, phía trước là tòa nhà dạy học đông đúc người qua lại. Nơi ban đầu anh ta dùng để làm nhục tôi đã trở thành vật cản nhất để anh ta hỏa.
Tôi mỉm cười một lần nữa quay người rời đi.
Đúng anh ta nói.
Mọi thứ chỉ mới bắt đầu.
8.
Khoảng tuần sau, tôi lại chỗ Chu Anh Anh làm .
từ xa, cô ấy đã ốm đi , da mặt vàng sạm còn mắt thì thâm quầng.
Có vẻ trong thời gian này, ba của cô ấy thường xuyên đến đòi .
Có lẽ là do lần trước bị tôi đe dọa nên có thể thấy, Dương Gia Đào đã hạn chế tiếp xúc với cô ấy.
Tôi không biết liệu phí sinh hoạt của cô ấy có được gửi đến đúng ngày không?
Tôi bước với nụ cười trên môi.
Thấy tôi, sắc mặt cô ấy thay đổi nhanh : “Cô lại có chuyện ?”
Tôi đi thẳng vào vấn đề : “Tôi biết, bây cô thiếu .”
Cô ấy khựng lại.
“Ba cô là một kẻ hút máu, ông ta liên tục đây xin cô nhưng cô không thể mặc kệ. Hơn nữa, trong nhà cô còn có một đứa con trai cần nuôi nấng và được mẹ chăm sóc. Ngoài ra, gần đây còn xảy ra một chuyện. Tên đàn ông vô trách nhiệm kia đã ngừng chu cấp sinh hoạt…”
Toàn thân cô ấy run rẩy : “Cô muốn nói ?”
Tôi tiến bước, thẳng vào mắt cô ấy : “Chu Anh Anh, cô có hiểu không? Tất cả bất hạnh này của cô là do người đàn ông đó gây ra. Cô có biết vì sao anh ta không liên lạc với cô nữa không? Vì tuần sau anh ta sẽ kết hôn với con gái của một giám đốc đó. Cô còn anh ta sẽ nhớ đến cô, nhớ đến con trai cô à?”
Cô ấy ngã quỵ xuống đất, ôm chặt ngực, không ngừng lắc đầu, lẩm bẩm nói : “Không thể .”
Tôi ngồi xuống nắm c.h.ặ.t t.a.y cô ấy.
“Thật ra, tôi rời khỏi cuộc hôn nhân với Dương Gia Đào hoàn toàn không vì bằng chứng mà cô đưa cho tôi.”
Cô ấy tôi, hơi sững sờ.
“Là bởi vì tôi biết, năm tháng này, ngoại trừ cô ra, anh ta còn có phụ nữ khác bên ngoài.”
Câu nói này giống một nhát d.a.o chí mạng với cô ấy.
Chu Anh Anh hoàn toàn suy sụp.
Tôi có lẽ cô ấy đã thấu chất thật của Dương Gia Đào từ lâu nhưng cô ấy đã vì tình yêu và con trai mình mà luôn lừa dối thân.
Nhưng bây , ai đó đã hiện được tất cả sự ghê tởm này và bày ra trước mặt cô ấy.
Cô ấy không thể tự dối lòng nữa.
Bước ra khỏi trung thương mại, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Theo kịch kiếp trước, Chu Anh Anh sẽ ôm đứa con trai náo loạn ầm ĩ trước mặt mọi người. Thế nên, xác suất cao là cô ấy sẽ chọn ngày cưới để nói mọi chuyện.
Chỉ là điều này không được chắc chắn lắm.
Nhưng không sao, tôi sẽ cách khác cho đến khi tên cặn bã đó thân bại danh liệt.
9.
Đám cưới của Dương Gia Đào sắp diễn ra.
Vào hôm đó, tôi đã xin nghỉ phép để tham dự.
Cách đây không lâu, tôi vừa thoát khỏi hố lửa này và đây, mọi thứ lại diễn ra lần nữa chỉ có điều, người nhảy vào đó không phải tôi.
Mọi người đến tham dự đám cưới. Có người trong số đó là gương mặt cũ từ đợt trước.
Tôi ngồi dưới sân khấu, đội mũ và đeo khẩu trang nên không ai nhận ra tôi.
Hôn lễ bắt đầu, tôi cô dâu chú rể tay trong tay tiến vào lễ đường, thực hiện các nghi lễ, hôn nhau, trao nhẫn cưới,…
Dương Gia Đào vẫn mang dáng vẻ giả tạo đáng ghét đó.
Đến tận khi người họ đi xuống chúc rượu mừng, Chu Anh Anh vẫn không xuất hiện.
Có lẽ đến cuối cùng, người phụ nữ đó vẫn bị tình yêu trói buộc.
Ngay khi tôi vừa dậy chuẩn bị rời đi và bắt đầu kế hoạch tiếp theo thì cánh cửa đại sảnh đột ngột bị mở ra.
Âm thanh cực thu hút toàn bộ sự chú của khách mời.
trước cửa là Chu Anh Anh.
Trong tay cô ấy đang ôm một đứa trẻ khóc .
Sắc mặt của Dương Gia Đào lập tức biến đổi, anh ta không quan đến ly rượu đang cầm trên tay, vội vàng đi vè phía Chu Anh Anh
Khi anh ta đi ngang chỗ tôi, tôi giơ chân ra.
Anh ta không chú và ngã đúng tiêu chuẩn của tư thế vồ ếch.
“Dương Gia Đào, đồ vô lương , tên khốn nạn. Sao anh có thể bỏ mặc tôi và con mình mà đi kết hôn với người khác, anh không có lương sao? Anh không sợ thân nhận báo ứng à?”
Giọng của Chu Anh Anh nên mọi người nghe rõ cô ấy nói.
kiếp trước, cô ấy xuất hiện trước mặt tôi với dáng vẻ này.
Hội trường yên tĩnh trong vài giây lập tức nổ tung.
Mọi người xông phía trước ăn dưa. Chẳng mấy chốc bu quanh Chu Anh Anh và Dương Gia Đào.
“Cô là ai? Tôi căn là không quen cô?”
Dương Gia Đào xấu hổ lồm cồm dậy, anh ta bất chấp lao phía trước để kéo Chu Anh Anh ra dù bị ngáng đường.
Khi anh ta kéo cô ấy, đứa trẻ càng khóc to hơn.
Có người làm tốt giữa khuyên can : “Có chuyện thì từ từ nói, đừng động tay động chân kẻo ảnh hưởng đến đứa nhỏ.”
Mặt anh ta lúc này đã xanh mét.
Cô dâu phía sau đã không chịu nổi sự nhục nhã này bèn xoay người rời đi. Dương Gia Đào vội vàng chạy kéo cô gái đó lại : “Tiểu Tình, em đừng nghe mụ đàn bà điên đó nói nhảm. Anh thật sự không biết cô ta, cô ta chỉ là đang muốn phá hỏng thanh danh của anh thôi.”
Không ngờ, Chu Anh Anh cười lạnh một tiếng, cao giọng nói : “Dương Gia Đào, anh không chúng ta bên nhau lâu vậy, tôi không lưu lại chứng cứ sao? Để tôi nói cho anh biết, camera anh mua cho tôi được tôi sử dụng. Tôi chụp cảnh giường chiếu của anh để phòng trường hợp có ngày anh không thừa nhận mà bảo tôi là người đàn bà điên.”