Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9pUB6jBLsY

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

Tôi nhìn chiếc nhẫn cưới trên tay, nó lẽo như chính cuộc hôn nhân của tôi vậy. Ba năm qua, , người đàn ông được gọi là “thanh mai trúc mã” của tôi, đã biến ngôi này thành một khách sạn cao cấp. Anh ấy chỉ về ngủ, và đôi khi, thực hiện những “nghi thức vợ chồng” nhạt. Tôi đã rất nhiều, tôi đã hi vọng rất nhiều.

“Anh , cuối tuần này mình đi đâu không?” Tôi hỏi, giọng đầy mong chờ.

Anh ấy chỉ nhàn nhạt lật trang báo, không thèm nhìn tôi. “Anh bận. Có lịch làm việc.”

Tôi nuốt nước bọt, giữ giọng bình tĩnh. “Bận mức không thể dành một thời gian cho vợ mình sao?”

Anh vẫn không ngẩng . “Vợ? Hay cô giúp việc cao cấp?”

Câu nói như một nhát d.a.o cứa vào tôi. Tôi là cô gái ngây thơ vào tình yêu, vào câu “thanh mai trúc mã” có một cái kết viên mãn. , mối tình của tôi, người mà tôi đã dành cả tuổi thanh xuân yêu thương và chờ đợi.

Chúng tôi kết hôn dưới chúc phúc của hai bên gia đình, ngay từ đêm tân hôn, tôi đã có điều gì không đúng. Anh ấy nhạt, xa cách. Mọi của tôi hâm nóng tình đều thất bại thảm hại. Tôi đã gào thét, khóc lóc, cầu xin anh hãy nói cho tôi biết lý do. Anh chỉ đáp lại bằng im lặng hoặc những câu nói vô tâm.

“Mai Anh, em đừng làm loạn nữa.” Anh nói, khi tôi ôm anh vào lòng.

“Làm loạn? Anh gọi đây là làm loạn sao, ?” Tôi giằng ra, nước mắt lưng tròng. “Em chỉ muốn biết, tại sao anh lại đối xử với em như vậy? Em đã làm gì sai?”

Anh thở dài, như thể tôi đang làm phiền anh lắm. “Em không làm gì sai cả.”

“Vậy tại sao? Tại sao anh lại biến thành con người này? Tại sao anh lại lấy em nếu anh không yêu em?” Tôi van nài, trái đau nhói.

Anh quay mặt đi, nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt vô định. “Tôi chịu .”

gì? của một người chồng? Hay của một kẻ lừa dối?” Tôi cười khẩy, nước mắt giàn giụa. “Còn tình … đừng mong. là những gì anh nói với em đúng không?”

Anh im lặng, không phủ nhận. Cứ thế, ba năm trôi qua. Ngôi rộng lớn này trở thành một tù không có song sắt, giam giữ trái tôi nỗi cô đơn tột cùng. Tôi nhận ra, mình không thể tiếp tục sống như thế này nữa. Tôi cần một lối thoát, một giải thoát.

Sáng nay, tôi đặt lá đơn hôn đã viết sẵn lên bàn làm việc của anh. tôi đập thình thịch, một phần sợ hãi, một phần lại nhẹ nhõm lạ thường. Anh bước vào phòng khách, vẫn bộ dạng lịch lãm thường ngày, không ý lá đơn. Anh ngồi xuống ghế sofa, máy tính làm việc.

Tôi hít một hơi sâu, lấy hết can đảm. “Anh , em có muốn nói.”

Anh gõ bàn phím lạch cạch. “ gì?”

“Em… em nghĩ chúng ta nên hôn.” Tôi nói, giọng run run.

Ngón tay anh ngừng gõ phím. Anh ngẩng lên, ánh mắt hơi ngạc nhiên một , chỉ thoáng qua. Giống như anh đang nhìn một người xa lạ chứ không phải vợ mình. Anh nhìn tôi một lúc, rồi lại quay đi, như thể này không đáng anh bận tâm.

“Được.” Anh nói, giọng vẫn điềm tĩnh đáng sợ. “ hôn thì hôn.”

Tôi không khỏi hụt hẫng. Tôi đã chuẩn bị tinh thần cho một cuộc cãi vã, một níu kéo, hoặc ít nhất là một xúc từ anh. không. Chỉ là hai từ cụt lủn, tanh.

“Anh… anh không có gì nói sao?” Tôi hỏi, tìm kiếm một tia hi vọng mong manh.

Anh quay lại, nhìn thẳng vào mắt tôi, ánh mắt như băng. “Cô muốn tôi nói gì? này không phải đã rõ ràng rồi sao?”

“Rõ ràng?” Tôi cười nhạt. “Đúng vậy, rõ ràng là anh chưa bao giờ yêu tôi.”

Anh không đáp. Anh đứng dậy, tiến lại gần lá đơn hôn, cầm lên đọc lướt qua. Anh đặt nó xuống, không do dự. “Con em sinh, tôi nuôi.”

Tôi sững sờ. “Con gì cơ? Chúng ta…” Tôi nhìn anh, không thể nổi vào tai mình. Chúng tôi chưa có con. Anh đang ám chỉ điều gì?

Anh nhếch mép. “Mai Anh, cô thừa hiểu tôi đang nói gì. Tôi chịu cho tất cả.”

Tôi lắc . “Không cần. Em không cần bất cứ chịu nào từ anh nữa.”

Tôi quay lưng đi, bước vào phòng ngủ, bắt thu dọn hành lý. Tôi ném quần áo vào vali một cách vội vã. Nước mắt không ngừng rơi. Ba năm, hi vọng nhỏ nhoi tôi đã bị anh nghiền nát. Giờ thì mọi thứ kết thúc. Tôi được tự do. Tôi bắt lại một cuộc đời mới, không có anh, không có lẽo này.

Tôi kéo vali ra khỏi phòng ngủ, lòng nặng trĩu cũng có phần thanh thản. cửa ra, tôi định bước đi thì điện thoại túi quần rung lên bần bật. Là một thông báo tức. Tôi tò mò ra. Dòng tiêu đề đập vào mắt tôi khiến tôi c.h.ế.t lặng: “Thiếu gia Thị lộ ảnh thân mật với cô gái lạ bên siêu xe Rolls-Royce.”

Tôi bức ảnh ra. tôi như ngừng đập. Người đàn ông , dù chỉ hiện nửa mặt, tôi vẫn nhận ra ngay là . Và cô gái vòng tay anh, mái tóc dài óng ả, dáng người quen thuộc giật mình… Linh Thư. Em gái tôi. Cả thế giới quanh tôi như sụp đổ. Chiếc vali tuột khỏi tay, rơi xuống sàn gỗ kêu bộp một tiếng. Tiếng động chói tai mức tôi không thể nghe bất cứ thứ gì khác ngoài tiếng mình đang vỡ vụn. Tôi đứng , c.h.ế.t trân, nhìn chằm chằm vào bức ảnh. và Linh Thư… Họ đang ôm hôn nhau. Tại sao? Khi nào? Và, đây là thật gì đang ẩn giấu đằng sau cuộc hôn nhân băng giá của tôi? Tôi không thể thở nổi. Cánh cửa ngôi đã toang, tôi lại mình đang bị nhốt chặt một cơn ác mộng kinh hoàng. Tôi không thể nhúc nhích. Không thể vào những gì mình vừa .

Tùy chỉnh
Danh sách chương