Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9fAnKCZL1C

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

19

Quả nhiên, Đương Quy vẫn đang đứng chờ ngoài cửa, trên gương mặt tuấn tú không hề giấu nổi vẻ lo lắng.

Thấy tôi khóc bước ra, cậu luống cuống lau nước mắt cho tôi, vội vàng : “Sao vậy, anh ta nạt chị ? em đi tìm anh ta!”

Nói xong đã xông vào phòng riêng.

Tôi kéo cậu lại, vừa nức nở vừa lắc đầu: “Đương Quy, chị muốn nhà.”

Chưa nói đến cậu có đánh lại Giản Sanh hay không, chỉ riêng tính cách sắt đá và thủ đoạn tàn nhẫn trên thương trường của Giản Sanh những năm gần đây cũng khiến đến cả Lão Hồ phải kiêng dè vài phần. Tôi sao có Đương Quy tôi mà đi lấy trứng chọi đá?

Đương Quy cúi mắt nhìn tôi, đôi đồng tử ánh lên dưới ánh đèn là muôn vàn đau không giấu.

Giọng cậu khàn đi, như khoảnh khắc đó đã lớn lên rất nhiều: “Được, chúng ta nhà.”

Tôi nhờ quản lý quán bar cho cậu nghỉ. Có lẽ thân phận của tôi nên bên đó cũng không khó gì.

Trên đường , Đương Quy cứ nghiêng đầu nhìn khung cảnh bên đường. Ánh đèn vàng ấm áp của phố phường khiến vùng đỏ ửng nơi đuôi mắt cậu càng thêm nổi bật.

Tôi khẽ vỗ lên nắm tay đang siết chặt bên người cậu, nghẹn mũi an ủi: “Chị không sao đâu.”

Cậu vẫn giữ nguyên tư thế ấy, giọng nói đã mang tiếng khóc khàn khàn: “Sau em nhất sẽ bảo vệ chị, chị chờ em nhé!”

Đúng là một đứa trẻ – hoàn toàn không biết cách che giấu cảm xúc.

Tôi gật đầu: “Ừ, chị chờ em.”

Khóe mắt vừa khô ráo lại đầu ươn ướt. Hoá ra cảm giác được người ta thật quan tâm… Lại ấm áp đến thế.

20

Giản Sanh đầu điên cuồng gọi điện, nhắn tin cho tôi. Tôi bị phiền đến phát bực nên đã chặn hết tất cả các phương thức liên lạc từ anh ta.

Lúc tôi chạy anh ta, anh ta coi tôi như không khí, hiếm khi chủ liên lạc.

Đến khi tôi buông tay rồi, anh ta lại đầu bám riết lấy tôi không buông.

năm qua không nhận ra tình cảm của mình, vậy mà vừa mất đi liền tỉnh ngộ? cũng nực cười rồi!

Cho nên, tôi hoàn toàn xem hành của anh ta là do say rượu phát điên.

Quả nhiên, sáng hôm sau tỉnh dậy, mọi thứ lại yên bình như chưa từng có gì xảy ra.

Tôi nằm nhà ngày xác sống, Đương Quy thì nghỉ việc.

Cậu xách túi rau đi vào đúng lúc tôi đang mặc đồ ngủ đứng trên cân, tay bóp chỗ thịt mềm trên eo, vẻ mặt như không thiết sống.

“Chị dậy rồi ?” Đặt rau lên bàn, khóe môi cậu cong lên một nụ cười mờ mờ, ánh mắt nhìn tôi… Có vẻ như là đang chiều chuộng?

Tôi dụi dụi mắt, chắc là mình mới ngủ dậy nên mơ mơ màng màng.

Cậu đi đến bên tôi, cúi đầu nhìn con số hiển thị trên cân, nhẹ nhàng đọc ra: “Năm mươi phẩy tám?”

Tôi chẳng buồn dụi mắt nữa, nhón chân lên bịt mắt cậu: “Không được nhìn!”

Kết quả đứng không vững, cả người nhào thẳng vào cậu.

Trên người cậu có mùi cam bergamot nhẹ nhàng, chính là hương tôi yêu thích nhất.

phản xạ, tôi vòng tay ôm chặt lấy eo cậu, cậu thì bản năng ôm lấy tôi.

Mặt tôi áp vào lồng ngực cậu, có nghe rõ nhịp tim dồn dập kịch liệt như muốn chạm tới tai tôi, đến cả tim tôi cũng đầu rối loạn .

Cảm nhận được mặt mình đang nóng bừng, tôi vùng vẫy muốn đứng vững.

Cánh tay Đương Quy siết chặt lại, giọng cậu khàn khàn: “Chị, đừng .”

Tôi như búp bê bị nhấn nút dừng, ngoan ngoãn nằm im cậu.

Thấy không khí trở nên mập mờ, tôi chủ phá vỡ sự im lặng: “Sao em đã rồi?”

Bây mới chỉ khoảng một trưa, lẽ ra cậu vẫn đang ở tiệm tóc.

Vài phút sau, cậu mới nhẹ nhàng buông tôi ra.

“Em nghỉ rồi. Chị , tụi mình đi du lịch đi.”

21

Du lịch ? Tuyệt , du lịch rồi thì khỏi phải ăn đồ cậu nấu nữa!

Bạn có tưởng tượng được không, chưa đến một tháng mà tôi đã tăng hơn chục cân! Hơn ký đấy! Là bao nhiêu mỡ chứ!!!

Không trách được, đồ ăn của cậu nhóc nấu thật sự ngon.

Xuân Thành là một những thành phố du lịch nổi tiếng của cả nước, mỗi ngày tiếp nhận hàng vạn du khách. Nhà họ Giản cũng phát đạt nhờ ngành du lịch, sau đó mở rộng sang khách sạn, nhà hàng, xây dựng…

du lịch, suy cho cùng, cũng chỉ là đi từ thành phố mà mình ở phát chán đến thành phố mà người khác cũng ở phát chán.

Xuân Thành không có biển, cả tỉnh Điền nơi Xuân Thành tọa lạc cũng không có biển.

Đương Quy nói cậu muốn được nhìn thấy bầu trời xanh biển biếc thực sự. Thế là chúng tôi quyết chọn Lộc Thành điểm đến, một thành phố ven biển nổi tiếng không kém gì Xuân Thành.

Nói đi là đi, chiều hôm đó chúng tôi đầu lên kế hoạch và sắp xếp hành lý.

Khi chuẩn bị đặt vé máy bay, Đương Quy ngăn tôi lại: “Chị, em .”

Mặt cậu đỏ bừng ánh mắt thì kiên lạ thường.

Tôi hiểu, đó là tự trọng và diện của đàn ông!

Tôi đưa chứng minh thư cho cậu, nhìn cậu ngồi bên cạnh thao tác. Gương mặt tròn tròn cố tỏ ra nghiêm túc, khóe môi lại nhịn cười không nổi.

Ha, đồ ngốc đáng yêu!

22

có chuyến du lịch, hôm sau tôi dậy từ rất sớm.

Tôi thay một chiếc váy dài họa tiết bohemian, dùng băng đô cùng tông màu buộc nhẹ mái tóc ra sau.

Đương Quy cũng mặc đồ thường ngày đơn giản thoải mái, lại cực kỳ ăn ý cách ăn mặc của tôi.

Tôi nhéo nhéo má mềm mại của cậu, cười trêu: “Em trai chị đẹp trai ghê luôn đó!”

Cậu lại đỏ mặt nữa, cúi đầu mỉm cười: “Chị cũng rất xinh.”

Hàng mi dài như cánh quạ cụp xuống, che đi ánh sáng đang ánh lên mắt.

Cái tật hay đỏ mặt … Thật khiến tôi ngứa ngáy.

Aizz, nhóc con dễ xấu hổ như vậy, chỉ muốn chọc cậu mãi thôi!

Sau khi thu dọn xong hành lý, chúng tôi cùng kéo vali ra ngoài, vừa mở cửa thì đụng ngay Giản Sanh.

Sắc mặt anh ta u ám, quầng thâm dưới mắt rõ mồn một, cả người như đang bị bạo ngược bủa vây.

“Đi đâu?” Anh ta . Có lẽ do hút thuốc nhiều, giọng khàn khàn như sạn cọ vào dây thanh.

Tôi nhíu mày nhìn anh ta: “Đi du lịch.”

Giản Sanh nhìn chằm chằm vào tôi, rồi đột nhiên nhếch môi cười, chỉ là nụ cười ấy hoàn toàn không chạm đến đáy mắt: “Thức Vi, anh đã cảnh cáo em rồi.”

“Nghe lời một chút, không tốt sao?”

Nghe lời ?

Tôi đã nghe lời suốt năm trời, rồi được gì? Bị người đời nói sau lưng là đeo bám đàn ông, bị bỏ rơi một mình đêm mưa khi đang run rẩy sợ hãi nhất.

Đương Quy chen vào giữa tôi và Giản Sanh, giơ tay choàng vai tôi, kéo tôi rời đi.

Đi được một đoạn, tôi quay đầu lại nhìn, Giản Sanh vẫn đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt nhìn Đương Quy đầy căm hận.

Tôi rùng mình phản xạ.

“Chị ơi, chị lạnh ?” Đương Quy cúi đầu nhẹ giọng .

Tôi lắc đầu. Không phải lạnh… Mà là sợ.

mấy phút sau, trên đường ra sân bay, tôi nhận được một tin nhắn từ số lạ: [Đừng ép tôi ra tay cậu ta.]

Có lẽ sắc mặt tôi không tốt, Đương Quy nghiêng người qua, rút khăn giấy nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán tôi, dịu dàng : “Sao vậy?”

Tôi vội vàng tắt màn hình điện thoại, cố gắng gượng cười: “Không sao, chắc tại tối qua ngủ không ngon.”

23

Mùa hè ở Lộc Thành nóng đến mức thiêu đốt luôn cả sự hào hứng ban đầu của Đương Quy khi đầu nhìn thấy biển xanh trời biếc.

Chúng tôi ở Lộc Thành được ngày, chịu không nổi cái nắng gay gắt nên quyết chuyển hướng sang Tây Hải.

Có lẽ cách trở xa nên Giản Sanh vẫn chưa có tĩnh gì, chỉ có Giản Sắt Sắt gọi điện cho tôi mấy .

Cô ấy nói: “Một đứa con trai lai lịch không rõ mà cậu cũng dắt nhà được sao, Vi Vi, cậu đừng bị lừa đấy.”

Lừa? Tôi có gì đáng cậu lừa chứ, tiền sao? Nếu thật sự là tiền, thì tôi mặc kệ, cứ cậu lừa đi.

Chỉ cần cậu có cho tôi một mái nhà, dù sự quan tâm, chăm sóc đó chỉ là giả vờ… tôi cũng không sao cả. Chỉ cần… Là một mái nhà.

Tây Hải và Lộc Thành là thái cực đối , một bên là cái nóng oi bức, một bên là cái rét buốt đến thấu xương.

Chúng tôi quấn chặt mình áo bông mới mua, chạy đi thuê một chiếc xe. Đến Tây Hải mà không lái xe tự do rong ruổi, thì coi như chưa đi.

Tôi Đương Quy: “Em biết lái xe không?”

Cậu lắc đầu, có chút ngượng ngùng.

“Không sao, chị dạy em!”

Đương Quy lanh lợi, học gì cũng nhanh.

Chúng tôi xuất phát từ quận Tây Bình, lái dọc tuyến đường vòng quanh vùng. Đến khi đến Bố Tuấn Nạo Nhĩ thì tuyết lớn đầu rơi.

Dừng xe bên đường, Đương Quy kéo tôi chạy xuống nặn người tuyết. Nặn được một nửa, mái tóc cậu đã phủ một lớp tuyết trắng.

Tôi đưa tay phủi giúp thì cậu nghiêng đầu né tránh.

Khuôn mặt tuấn tú trốn khăn quàng cổ nên không nhìn rõ biểu cảm, chỉ thấy đôi mắt đào hoa lấp lánh ánh sáng như có sao trời.

Qua lớp khăn, giọng cậu nghe khàn khàn trầm ấm: “Chị ơi, người ta nói cùng nhau dầm tuyết, là có bên nhau đến đầu bạc.”

Nhìn vào ánh mắt đó, tim tôi như bị kim châm, đau buốt run rẩy.

Tôi cũng từng hy vọng, sau khi đã bạc tóc, cậu sẽ dẫn vợ con thăm tôi, cười gọi tôi một tiếng “chị”.

đó, không nữa rồi.

24

Cứ đi rồi nghỉ, hành trình đáng lẽ chỉ cần một tuần chúng tôi lại đi mất hơn ngày.

Khi trở Xuân Thành, đã là cuối tháng Tám.

Tôi liên lạc Giản Sắt Sắt, nhờ cô ấy sắp xếp một buổi gặp mặt Giản Sanh.

Giản Sanh không đến sát như mọi khi, lúc tôi đến quán cà phê thì anh ta đã ngồi đó từ sớm.

Anh ta mặc vest thủ công màu xám bạc, trông cao quý và lạnh lùng.

Có lẽ nhìn Đương Quy nhiều , nên đối diện gương mặt từng khiến tôi say mê ấy, tôi lại thấy… Cũng chỉ tầm thường mà thôi.

“Em uống gì không?” Anh ta .

“Không cần.” Tôi không muốn khách sáo, đi thẳng vào vấn đề: “Tôi chỉ muốn nói, em trai tôi sắp nhập học. Vài ngày nữa sẽ rời Xuân Thành đến Kinh Đô.”

“Sau … tôi sẽ không liên lạc em ấy nữa.”

Giản Sanh nhấp một ngụm cà phê, ánh mắt khó đoán.

Anh ta lại : “Rồi sao nữa?”

Tôi siết chặt mép váy trên đầu gối, cúi đầu anh ta không nhìn thấy đôi mắt đã đỏ hoe của mình: “Đừng đến em ấy, em ấy chỉ là một đứa trẻ.”

“Thức Vi.” Anh ta gọi tên tôi, giọng mang một chút si mê: “Anh tưởng em hiểu rõ là anh không thích bên cạnh em có bất kỳ người đàn ông nào ngoài anh.”

trước anh xóa em, là em nhớ cho kỹ.”

Tôi ngẩng đầu, nghiến răng nhìn anh ta đầy giận. Tôi không ngờ anh ta lại chủ nhắc đến xóa tôi!

“Giản Sanh, anh mặt mũi nhắc đến đó ?!”

Ánh mắt Giản Sanh lóe lên: “Nếu không phải tại em…”

Có lẽ trách tôi điều gì đó, thấy viền mắt tôi rưng rưng thì nuốt lời, chuyển giọng: “Xin lỗi.”

“Xin lỗi có ích gì?! Nếu tôi đâm anh một dao rồi nói xin lỗi, anh sẽ không thấy đau sao?!”

Tôi đứng phắt dậy, không muốn ở lại thêm một giây nào nữa. Trước khi đi, tôi vẫn không yên tâm, quay đầu dặn lại nữa: “Đừng đến em trai tôi. Đợi em ấy đến Kinh Đô, tôi sẽ cắt đứt hoàn toàn em ấy.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương