Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6Ac6trI8Mu

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 6

“Nhưng cái gì? con nấu cơm không ngon, giặt đồ không sạch, hay chăm con chưa tốt? con con thế nào, hi sinh bao thứ con, từng chút từng chút buông bỏ sự kiêu hãnh của mình học làm tốt. Con dựa đâu mà không thương cô ấy, không muốn đưa cô ấy theo?”

Tiếng anh vang rền, như sấm bên tai.

Cố Hành khiếp đảm bật khóc:

“Nhưng… ba mới nói… ba bảo quê mùa ít học, không dạy con giỏi… bảo con nên học theo cô Giang… phải chăm sóc cô ấy… Con chỉ làm theo lời ba thôi mà… sao… sao ba… hu hu hu…”

Thật ra anh đã từng nói những lời sao?

Chẳng chính anh là nguồn cơn mọi bi kịch: góp phần đẩy Giang Ngữ Thần tung hoành, khiến con trai bài xích ?

Anh không muốn tin, nhưng sự thật phơi bày đến nỗi anh không chối nổi.

Hai tay buông lỏng, người anh khuỵu xuống nền đất lạnh lẽo, bất lực.

Nước mắt lặng lăn dài đôi gò má hốc hác.

Đêm dần buông.

Cố Nghiễn Đông đau đớn tột cùng, nằm bệt sàn suốt một đêm, chẳng ăn chẳng uống, cũng chẳng nhúc nhích. Cố Hành khóc mệt thì lịm ngủ chiếc giường không chăn gối.

Đến sáng, nắng len lỏi khe cửa.

Cố Nghiễn Đông rửa bằng nước lạnh, tỉnh táo ra đôi chút, nhưng con trai anh lại bị cơn sốt quật ngã. Thằng bé sốt cao, gần như hôn mê.

Anh lập tức bế con lao đến bệnh viện doanh trại.

Nhìn bé trai nằm im, truyền dịch, gương phớt hồng cơn sốt, anh chợt hình dung ra cảnh Diệp Tri An co ro phòng giam mấy hôm trước.

Căn phòng chật hẹp, tối tăm, kinh khủng ấy vốn chỉ dành cho quân nhân phạm lỗi nặng.

Một cô gái thường ngày sống êm ấm, lại bị giam suốt ba ngày không thức ăn, không đồ uống, không chỗ vệ sinh tối thiểu. Cô đã sống bằng cách nào? Liệu có nghĩ đến anh không, mong anh tỉnh ngộ, hay tra ra manh mối rồi cứu cô?

Ngày thứ ba, khi anh mở cửa, hỏi cô “Đã nghĩ thông chưa?” cô liền nhận sai, nói sẽ không làm vậy nữa.

Cô nói ra câu ấy bằng cách nào? Phải là tuyệt vọng đến nỗi chỉ muốn gom chứng cứ lôi bọn họ xuống vực sao?

Nếu cô đã kiên quyết thế, sao không đợi thêm chút thời gian, không cho anh cơ hội nào ?

Càng nghĩ, anh càng đau, sự hối hận trào lên như sóng cồn.

Ba ngày: Cố Hành mới dần khỏi sốt, Cố Nghiễn Đông cũng tiều tụy đi trông thấy.

Vừa bế con về nhà, đích đến tìm.

Thấy anh hai bên tóc mai lốm đốm bạc, hốc hác, đôi mắt đỏ quạch, sững sờ. lần gặp gần nhất, anh còn phong độ, khí thế ngời ngời…

nghiêm nghị:

“Nghiễn Đông này, phía Bắc Thành đã gọi điện mấy lần hỏi cậu khi nào đến. Nếu cậu không đi ngay, hãy báo cho họ sắp xếp người khác thay thế.”

Bắc Thành ư… khoảnh khắc, Cố Nghiễn Đông chợt ngẩn ngơ.

Nếu mọi bi kịch bắt nguồn từ tấm vé chuyển công tác ấy, nếu không có “suất” quý giá , có anh và Diệp Tri An chẳng nông nỗi này.

Anh suy nghĩ, rồi cất giọng khẽ khàng:

“Xin tổ chức cứ tiếp tục quan sát tôi thêm. Tôi cần lo xong việc nhà, phải học cách làm người đàn ông đàng hoàng rồi mới nghĩ đến chuyện thăng tiến.”

ngạc nhiên:

“Cậu suy nghĩ kỹ chưa?”

Cố Nghiễn Đông ngoảnh đầu nhìn Cố Hành đang ngủ giường. Giọng anh bình thản, kiên định:

“Tôi quyết rồi. Phiền báo giúp, cơ hội kia cho một đồng chí xứng đáng hơn. Còn tôi… tạm thời chưa tư cách.”

rời đi, anh lặng đứng một lúc lâu mới dần bình tâm.

Việc đầu tiên anh làm là bỏ tiền thuê người chăm Hành.

Cậu bé chỉ hơn năm tuổi, lại vừa ốm nặng, vẫn còn ho. Cần một người lớn có kinh nghiệm trông nom.

Dĩ nhiên, tính cách anh bây , chẳng đời nào anh cho phép Giang Ngữ Thần tiếp xúc con trai nữa.

Việc sắp xếp cho Cố Hành xong xuôi, Cố Nghiễn Đông mới có thời gian đi thẩm vấn cậu lính đã bị tạm giữ mấy hôm trước nhưng vẫn chưa kịp xử .

Dù sao cũng là lính cận, anh đích nâng đỡ. Xảy ra chuyện lớn như thế, anh cứ ngỡ ít nhiều cậu ta sẽ có nguyên do khó nói. Vậy mà sau một hồi thẩm vấn, kết quả lại nằm ngoài dự đoán:

Đối phương không có do gì to tát, chẳng cảm thấy Cố Nghiễn Đông sủng ái Giang Ngữ Thần hơn, đối xử cô ta tốt hơn, nên “đầu tư” cho Giang Ngữ Thần sẽ sáng sủa hơn “đầu tư” cho Diệp Tri An.

Cứ thẩm vấn đi thẩm vấn lại, mọi nút thắt đều vòng về chính bản anh. Điều khiến Cố Nghiễn Đông vừa giận run, vừa bất lực.

ràng là lỗi của anh.

Ngay từ đầu anh đã không giữ chừng mực, khiến Giang Ngữ Thần, Diệp Tri An, và những người xung quanh đều hiểu sai anh.

Tâm trạng bấn loạn, anh cũng không nghĩ ra cách nào khá hơn.

Cố Nghiễn Đông đành đích ra lệnh xử cậu lính. Đồng thời, anh làm thủ tục tạm ngưng lương và công việc, rồi thu dọn hành , dự định lên Thượng Hải tìm Diệp Tri An.

Việc một Cố đoàn tiền đồ xán lạn đột ngột đổi ý, không đến Bắc Thành nữa mà ở lại doanh trại Nam Thành, còn xin tạm ngừng lương bổng, chẳng mấy chốc lan truyền khắp doanh trại. Huống hồ Giang Ngữ Thần luôn dõi theo tin tức này lại càng sớm biết.

Cô ta đợi mấy ngày, chẳng thấy động tĩnh gì, đến khi có tin thì lại là “cú sốc” như vậy, suýt làm cô ta phát điên.

Giang Ngữ Thần lập tức chạy đến tìm anh, bất chấp mọi chuyện trước kia:

“Nghiễn Đông, anh thật sự nghĩ kỹ rồi sao?”

“Phải. Anh đã nghĩ kỹ.” Nhìn gương đau khổ tột cùng của Giang Ngữ Thần, Cố Nghiễn Đông bỗng thấy sảng khoái: “Anh không định trở về Bắc Thành nữa. Ngày nào Diệp Tri An chưa quay lại, chưa tha thứ cho anh, thì ngày ấy anh cũng chẳng về Bắc Thành.”

“Anh điên rồi à?! Bắc Thành mới là trung tâm nước, là nơi người ở tầng lớp phải đến! Ở mãi Nam Thành thì ra cái thống gì? Anh nghĩ cứ ở Nam Thành thì Diệp Tri An sẽ về anh ư?”

Bị dồn đường cùng, Giang Ngữ Thần nổi cáu, bao đắc ý mong chờ đều tan vỡ; cô ta gần như quên mất mình bây đang cần đến anh, chứ không phải anh cần cô ta.

Bộ dạng hung dữ, lời nói cay nghiệt, thật không xứng đáng chút nào. Nhưng Cố Nghiễn Đông lại thấy thoáng khoái trá:

“Anh không về Bắc Thành nữa, nếu ai cảm thấy thất vọng, thì phải là Diệp Tri An và Cố Hành – những người liên quan trực tiếp anh. Còn em, sao lại thất vọng? Chẳng trở lại ‘tầng lớp ’ ở Bắc Thành là việc hệ trọng của em, còn người đi cùng em là ai, thật ra không quan trọng, chỉ cần em có ‘về’ à?”

Sắc Giang Ngữ Thần biến đổi, cô vội phân bua:

“Em không hề có ý , Nghiễn Đông, em chỉ…”

rồi!” Cố Nghiễn Đông chặn họng, dứt khoát gạt phăng bàn tay cô đang vươn : “Anh thừa nhận trước kia anh mềm quá khứ, mù quáng tình cảm, nhưng anh đâu đến nỗi không có đầu óc. Em nhìn đôi mắt anh mà thấy ai, anh nhìn đôi mắt em mà thấy gì, anh tự . Em tưởng anh không biết chắc?”

“Nghiễn Đông…” Giang Ngữ Thần bấn loạn.

Nếu chẳng quay về Bắc Thành cũng đành, nhưng nếu cô ta mất luôn “tình ” của Cố Nghiễn Đông, anh phát hiện ra cô ta không hề anh, chỉ muốn mượn anh lấy lại vinh hoa xưa và báo thù những kẻ từng đẩy cô ta đường cùng… thì đến Nam Thành cô ta cũng sẽ chẳng còn chỗ nương .

Chứng kiến vẻ toan tính của Giang Ngữ Thần, anh bật cười lạnh:

“Vừa hay anh nhớ gần đây doanh trại Nam Thành có chính sách cử người ‘đi vùng sâu vùng xa hỗ trợ giáo dục’. Ai chịu dạy học vài năm, lúc về sẽ sắp xếp công việc ổn định.”

Dạy ở vùng xa ư? Không đời nào!

Giang Ngữ Thần luống cuống lắc đầu, mắt đầy sợ hãi.

So Bắc Thành – vùng đất đế đô nghìn năm, Nam Thành đã lạc hậu rồi, còn nói chi mấy thị trấn heo hút ngoài rìa kia!

Vả lại, tính cách “nói một là một, hai là hai” của Cố Nghiễn Đông, nếu cô ta chấp nhận đi vùng xa, ai dám chắc vài năm sau anh ta sẽ “cho phép” cô quay lại?

“Không thích đi thì thôi.” Anh trầm giọng: “Chỗ làm của em vốn do anh ‘đổi’ giúp. Bây anh không về Bắc Thành , đành ở lại Nam Thành chờ lệnh. Liệu người ta có còn nể anh mà giữ vị trí cho em hay không, anh không dám chắc.”

ràng anh đang bức ép cô:

Hoặc sang miền quê nghèo nàn dạy học, hoặc mất đi công việc hiện tại.

Cha cô ta đã mất, gia tộc tan rã, nếu đánh mất công việc – chỗ dựa kiếm cơm – cô ta sẽ đi đâu, về đâu?

Giang Ngữ Thần bối rối, nước mắt rơi lã chã:

“Nghiễn Đông, anh nhất định phải làm thế em ư? Chúng ta quen nhau từ thuở mới sinh, ba mươi năm chứ ít gì…”

Bước chân Cố Nghiễn Đông thoáng sững lại, nhưng anh cũng không ngoái đầu:

“Ba mươi năm rồi mà anh vẫn không nhìn ra em độc ác thế nào, lỗi là ở anh mù quáng. Giang Ngữ Thần à.”

Chưa bao cô ta nghĩ sẽ nghe anh dùng những từ ngữ cay nghiệt đến vậy, ép cô ta phải chỗ khỉ ho cò gáy kia.

Nhìn bóng lưng từng đưa cô ra khỏi vũng lầy một năm trước dần khuất, Giang Ngữ Thần khuỵu gối, ngã xuống sàn.

Không, không nào.

Anh thương cô ta như thế, sao nỡ dùng lời cay độc miêu tả, sao lại dứt khoát ép cô ta đường cùng?

Chắc anh chỉ giận quá – giận chuyện Diệp Tri An bỏ đi, đang chấn động tinh thần.

Cô ta thừa nhận, lần này mình coi thường Diệp Tri An, không ngờ cô ấy quyết đoán thế.

Nhưng rồi mọi thứ sẽ lắng lại, Cố Nghiễn Đông sớm muộn sẽ nhận ra: anh đâu hề Diệp Tri An, người anh nhất từ trước đến nay chỉ có cô ta. Chẳng anh đang phẫn nộ, bị chuyện ly hôn đột ngột làm cho “sốc” thôi.

Khóe môi khẽ nhếch thành nụ cười lạnh, Giang Ngữ Thần vội nghĩ cách “giúp” Cố Nghiễn Đông nguôi giận, nhìn ai mới là người anh , mau chóng trở về bên cô ta.

Còn Cố Nghiễn Đông, đây anh đã quyết, thì chẳng bận tâm Giang Ngữ Thần nghĩ gì. Anh sải bước nhanh về phía nhà ga.

Người vợ nhỏ bé của anh, Diệp Tri An, vẫn đang đợi anh ở Thượng Hải.

Đã mấy ngày rồi, không cô sống ra sao, ăn uống có tươm tất không, tem phiếu có dùng không? Anh phải sớm tìm gặp cô, đích xin lỗi, cho cô biết anh đã cô đến mức nào và không rời xa cô.

Trải một ngày một đêm tàu, Cố Nghiễn Đông đến Thượng Hải an toàn.

Anh đổi mấy tuyến xe buýt, cuối cùng dừng trước cổng Đại học Thượng Hải.

chấn song sắt, nhìn dòng người nườm nượp bên , trang phục muôn hình vạn trạng, ai nấy trông đều dạt dào niềm tin và khát vọng. Ánh mắt của họ phảng phất nét tươi mới mà có phải ngược thời gian vài năm anh mới có chiêm nghiệm. Anh chợt dâng lên cảm giác tự ti khó nói.

Hít sâu vài hơi bình tâm, anh đến trước phòng bảo vệ:

“Chào anh, tôi đến tìm người.”

Ông bảo vệ đang ngái ngủ, ngẩng đầu nhìn:

“Tìm ai?”

Cố Nghiễn Đông chớp mắt, rồi nghiêm túc đáp:

“Tôi tìm vợ tôi. Cô ấy là sinh viên năm nhất Khoa Y, Đại học Thượng Hải, tên Diệp Tri An.”

Khi ấy, kỳ thi đại học mới khôi phục chưa lâu, không phải ai cũng thuận lợi học và theo đuổi cùng. nhiều do, không ít người dù đỗ nhưng rồi phải bỏ ngang, nhất là nữ sinh.

Nghe anh nói, bác bảo vệ thoáng đề phòng:

“Tìm cô ấy làm gì?”

“Tôi mang đồ cho cô ấy.” Cố Nghiễn Đông chỉ tay về đống hành tú ụ bên cạnh: “Cô ấy ra đi vội vàng, chưa kịp mang nhiều thứ. Vài hôm nay tôi đã gom tem phiếu, đổi ít vật dụng, hi vọng cô ấy có cuộc sống đại học thoải mái hơn.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương