Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/4L9gnSyc2i

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

01

Khi bác thông báo rằng dấu hiệu sinh tồn của chồng tôi, Kỷ Hoài Kha, đã hoàn toàn chấm dứt, nước mắt tôi không ngừng rơi. Tôi cố nén buồn, gọi điện đến nhà tang lễ.

Khi chuyển th/i th/ể anh, tôi đã đưa thêm cho mỗi nhân 500 nhân dân tệ họ đối xử nhẹ nhàng hơn chồng tôi. Ban đầu, tôi định ở bên cạnh anh lần cuối, nói anh vài lời.

khi đến nhà tang lễ, tôi đổi ý. Tôi hỏi một nhân liệu có thể hỏa táng anh ngay lập tức được không.

Người sờ túi áo chứa phong bì 500 tệ, khuôn mặt thoáng vẻ khó xử: “ tôi chỉ bắt đầu hỏa táng vào lúc 5 giờ 30 sáng. Bây giờ mới hơn 3 giờ.”

chồng tôi được hỏa táng đầu tiên ngày, tôi thêm 10.000 tệ nữa!” Tôi khẩn khoản nói, đồng lấy ra giấy kết hôn, chứng minh nhân dân, hộ khẩu và giấy chứng tử của anh.

Nhân xem xét các giấy tờ, nhìn tôi vẻ chân thành, liền gật đầu: “Đợi chút, tôi sẽ gọi anh Lão Trương ngay bây giờ!”

Lúc 5 giờ 30 sáng. Bãi đỗ xe của nhà tang lễ đã kín đặc xe buýt và xe tang, không khí tĩnh lặng thỉnh thoảng vọng lại tiếng khóc thương đớn.

Tôi vuốt ve chiếc bình đựng tro tay: “Anh , anh xem chuyện của mình trôi chảy nào. Những người khác chưa kịp tới, đã làm xong của anh rồi.”

Chiếc bình không nói gì. Tôi bỗng cảm thấy chạnh lòng, nước mắt muốn tuôn trào. Ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, ánh sáng yếu ớt bắt đầu xuyên qua màn đêm, từng chút thoát khỏi vòng tay bóng tối.

Tôi cúi xuống, nước mắt nhỏ lên chiếc bình: “Kỷ Hoài Kha, một ngày mới của lại bắt đầu, anh sẽ mãi nằm chiếc bình nhỏ này.”

02

Khi cha mẹ chồng biết tin chồng tôi qua đời, họ đấm ngực khóc lóc thương. Nghe tôi nói đã hỏa táng anh ngay đêm, một người ngất xỉu, một người lao lên tát tôi hai cái thật mạnh.

Đầu tôi bị đánh choáng váng, mãi không hoàn hồn. Tôi gọi cảnh sát.

Họ cũng vậy. Tôi báo cảnh sát cha chồng cố ý gây thương tích, vì sau khi bị tát, tai tôi lùng bùng không nghe rõ gì nữa. họ thì báo rằng tôi tự ý hỏa táng con trai họ mà không xin phép, khiến họ không kịp nhìn mặt con lần cuối.

Nửa tiếng sau, hai nhóm cảnh sát cùng tới. Cảnh sát của tôi cầu tôi đi giám định thương tích, đủ cơ sở sẽ xử lý người đánh tôi. Cảnh sát phía họ thì thông báo rằng vợ có quyền tự quyết hỏa táng và lo hậu cho chồng mà không đồng ý bố mẹ.

Kết luận: Hành động của tôi tuy không đúng đắn mặt đạo đức, hợp pháp.

Tôi mang bình tro của Kỷ Hoài Kha phòng ra: “Ba mẹ, đây là tro của Kha, ba mẹ muốn mang hay con giúp đưa đến?”

Mẹ chồng mắt đỏ ngầu, run rẩy chỉ vào tôi, môi mấp máy muốn chửi mắng không nói thành lời. Tôi lấy di chúc của Kỷ Hoài Kha ra: “Mẹ, không phải con không muốn chôn cất anh , mà là anh cầu con giao lại cho ba mẹ. Anh muốn được an táng ở sườn núi Đào Hoa.”

Bà mẹ chồng cuối cùng cũng phản ứng lại, lao vào định xé xác tôi. Tôi nhanh chóng nép sau cảnh sát, chỉ ló đầu ra.

“Nó đã có di chúc tự quyết chuyện hậu , vậy cô lấy quyền gì mà không hỏi ý tôi đã hỏa táng nó? Con trai tôi ơi, sao mà khổ này…”

Cảnh sát nghiêm mặt nhìn tôi. Một nhân cảnh sát nhận đơn tố cáo của cha mẹ chồng lên tiếng: “Vợ có quyền tự quyết hậu của chồng, là khi không có di chúc. có di chúc, cô có thể phạm pháp.”

Mẹ chồng lập tức nín khóc, mắt sáng lên hy vọng. Tôi trình đoạn video di chúc và bản di chúc viết tay của Kỷ Hoài Kha cho cảnh sát.

“Chồng tôi chỉ cầu giao tro cho ba mẹ anh họ an táng ở Đào Hoa, không nói ai được hỏa táng hay lưu giữ bao lâu mới hỏa táng.”

Cảnh sát xem đi xem lại ba lần, rồi trả lại điện thoại cho tôi, bất lực nhìn mẹ chồng và gật đầu: “Cô nói đúng. các vị nghi ngờ tính hợp pháp của di chúc, có thể làm thủ tục kiện tụng.”

Mẹ chồng lại lăn đùng ra, mắt trắng dã, người run lẩy bẩy. Bố chồng vội đỡ bà lên lầu hai, nơi họ vẫn thường ở.

Nhìn bóng họ khuất dần, cảnh sát thở dài: “Dù sao cũng là người một nhà, gì làm căng như ? Cô làm vậy thật không ổn. Cô thử nghĩ mà xem, là con trai họ, làm vậy có bằng họ không?”

Tôi lặng thinh.

bằng sao?

Khi họ hợp sức lại, biến tôi thành kẻ ngốc trêu đùa, họ có nghĩ đến bằng cho tôi không?

03

Tôi phát hiện Kỷ Hoài Kha lừa dối mình ba tháng trước.

bệnh ung phổi tưởng đã kiểm soát được bỗng nhiên bùng phát. Đêm , anh ho suốt, nôn ra rất nhiều máu, mãi đến gần sáng mới chợp mắt được.

Tôi mắt sưng đỏ, tóc tai rối bời, tâm trạng gần như sụp đổ, ngồi bên mép giường nhìn anh thật lâu. Ngón tay run rẩy vẽ từng đường nét trên khuôn mặt anh. Tôi cố gắng nén tiếng khóc, sợ đánh thức anh dậy.

Khi đưa anh đến bệnh viện kiểm tra, bác phát hiện anh có nhiều khối u đã di lên não, và phẫu thuật sẽ rất khó khăn.

Tôi không dám tưởng tượng Kỷ Hoài Kha rời khỏi gian này, tôi sẽ sống sao.

Tôi và anh quen nhau đại học, nhau rồi kết hôn, tổng cộng đã mười bốn năm. Sáu năm đương, tám năm làm vợ chồng. Anh chiếm trọn mười bốn năm thanh xuân của tôi.

Ba năm trước, Kỷ Hoài Kha được chẩn đoán ung phổi giai đoạn cuối.

Tôi cùng anh chạy khắp ngoài nước, đến mọi bệnh viện lớn nhỏ, cuối cùng may mắn gặp được một danh y Đông y ở thủ đô.

Nhờ đơn của ông, sinh mạng Kỷ Hoài Kha thoát khỏi ngưỡng gian đếm ngược. Uống hai thang , anh đã thấy nhẹ nhàng hơn khi thở. Tuy nhiên, sắc khá phức tạp.

phải ngâm trước, có loại sắc trước, có loại thêm sau, có loại đắt đỏ phải sắc riêng đến ba bốn lần. Ngay cả nhiệt độ nước gian uống cũng tuân thủ nghiêm ngặt.

Tôi sợ người khác làm không đúng nên tự mình đảm nhiệm.

Tôi đổi món liên tục anh bồi bổ sức khỏe, duy trì thể lực và tăng cường miễn dịch.

ty tôi giao lại cho người khác, suốt ba năm nay chỉ ở nhà chăm anh toàn gian, hy vọng anh có thể ở bên tôi thêm vài năm nữa.

Dưới chăm sóc của tôi, sức khỏe anh dần hồi phục, sinh hoạt gần như người bình thường.

Ba tháng trước, bác vẫn nói bệnh của anh được kiểm soát tốt, chỉ mấy tháng ngắn ngủi, tôi đã nhận lấy bản án tử thần.

Khi bác nói rằng tế bào ung đã di khắp cơ thể anh, và có nhiều khối u di lên não, tôi ngồi sụp xuống đất, toàn thân như mất hết sức lực.

Ngược lại, Kỷ Hoài Kha rất bình tĩnh, có lẽ là giả vờ bình tĩnh.

Anh đỡ tôi dậy, ôm tôi vào lòng.

Anh kìm nén cảm xúc, nói: “A Nhiễm, ngày này sớm muộn cũng đến. Anh đã sống thêm ba năm so dự đoán của bác . Giờ đây thanh kiếm treo trên đầu cuối cùng cũng rơi xuống. Điều anh hối tiếc nhất là không thể ở bên đến cuối đời. Bỏ lại một mình, anh thật có lỗi.”

Giây phút , tôi thậm chí muốn cùng anh đi hết con đường này.

Nhớ lại tâm trạng lúc , nói như vạn mũi tên xuyên tim cũng không quá.

Có vẻ tôi đã nói hơi lan man. Quay lại chuyện tôi phát hiện Kỷ Hoài Kha lừa tôi như nào nhé.

04

Kỷ Hoài Kha chối lời khuyên của bác nhập viện ngay, nói rằng nhiều chưa xử lý xong, nhất quyết muốn nhà.

Bác kê cho anh một đống , dặn quá thì có thể tăng liều.

đến nhà, anh tái mặt, nói muốn một mình yên tĩnh một lát, rồi vào phòng.

Tôi hiểu nỗi tuyệt vọng và bất lực của anh, nên không quấy rầy, chỉ âm thầm rơi nước mắt, chuẩn bị những món ăn bổ dưỡng như mọi khi.

Cháo kê củ mài, rau củ nghiền, cá hấp, canh đậu phụ bò.

Đến tận khuya, anh mới phòng bước ra.

Có thể thấy anh đã khóc rất nhiều. Đôi mắt và sống mũi đỏ hoe, trên mặt dấu nước mắt, giọng nói cũng khản đặc.

Tôi nhìn anh đầy xót xa, nhất không biết an ủi nào.

im lặng, tôi dùng bữa tối. Xong xuôi, anh nói muốn ra ngoài đi dạo.

“Được, đi cùng anh,” tôi dịu dàng nói.

Anh lắc đầu, kiên quyết: “Giang Nhiễm, tâm trạng anh rất rối, chỉ muốn ở một mình một lúc thôi. Anh không sao đâu.

“Xin …”

Giọng anh vừa buồn vừa bi thương, khiến tôi không thể chối.

làm sao tôi có thể một người ung giai đoạn cuối ra ngoài một mình được?

Tôi tháo tạp dề, lặng lẽ đi theo anh.

Anh không lái xe, chậm rãi bước qua khu dân cư, băng qua , đi vào một khu biệt thự mang phong cách vườn tư nhân.

Khu này là Thúy Đình Ngự Thự, toàn là biệt thự độc lập cao cấp, giá cao hơn hẳn biệt thự liền kề mà tôi đang ở.

Bảo vệ ở cổng dường như quen biết anh, nhiệt tình chào hỏi rồi mở cổng cho anh vào.

Tất nhiên, tôi không thể vào theo ở một khu nhà cao cấp này.

Tôi giận dữ chỉ vào bóng lưng Kỷ Hoài Kha, lớn tiếng hỏi bảo vệ: “Tại sao anh được đi dạo thì các anh cho vào, tôi lại không? Các anh có phải kỳ thị giới tính gì không?”

Tôi tiện miệng chụp cho anh ta cái mũ to đùng.

Bảo vệ giật giật khóe miệng, bất lực đáp: “Chị à, ông Kỷ là chủ nhà ở đây. chị mua biệt thự ở đây, tôi cũng hoan nghênh chị nhà.”

Kỷ Hoài Kha là chủ nhà ở đây?

Tôi ngẩn người.

Tùy chỉnh
Danh sách chương