Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/8AKY6eIodQ

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

Chỉ cần nhìn nhóm bạn của Diệu Tổ cũng đủ biết họ không lo nổi 12 vạn tiền rượu.

Ngay lập tức, tôi tìm chỗ thay về quần áo cũ.

Thay xong, tôi khoác balo, vờ ôm bụng tìm quản lý.

“Anh ơi, em đau bụng quá, chắc ăn trúng gì rồi. Em không làm nổi, phải đi bệnh viện lấy thuốc!”

Để thêm chân thật, trước đó tôi còn tạt nước lên mặt khiến vẻ xanh xao mồ hôi nhễ nhại.

Quản lý thấy thế thì né tôi một bước: “Được rồi, được rồi, em về đi!”

Tôi ngập ngừng: “Vậy… em làm được 1 tiếng, có nhận lương không ạ?”

Anh ta liếc mắt: “Chưa chốt bán chai nào thì lấy đâu ra lương, mau đi đi, khách sắp đến rồi, đừng cản đường làm ăn!”

Chuồn khỏi quán bar xong, tôi nhắn tin cho chị Chu, nói mình đau bụng.

Chị chỉ nhắn lại cụt lủn: “Biết rồi.”

Tôi biết chị ấy không quan tâm, kệ thôi.

Ai cố chấp thì cũng đành, dù Diệu Tổ có ăn quỵt chắc cũng chẳng ảnh hưởng gì chị.

Tôi đón xe buýt về trường ngay đêm đó.

Ở bar quá căng thẳng, vừa về ký túc xá tôi ngã ra ngủ thiếp.

Đến khi mở mắt đã là sáng hôm sau.

Nhìn điện thoại, tôi ngỡ ngàng.

Hàng trăm cuộc gọi nhỡ và vô số tin nhắn ập đến.

12

Tôi lướt qua tin nhắn của bố mẹ và Diệu Tổ, mở khung chat với chị Chu.

Hàng loạt tin hiện ra, toàn hỏi tôi đang ở đâu.

Tôi trả lời: “Em ở ký túc xá.”

Ngay sau đó, chuông điện thoại đổ dồn.

Vừa bắt máy, giọng chị ta the thé: “Ngọc Di, em trai cô gọi rượu không trả tiền, hại tôi cũng bị giam ở bar, mau mang tiền đến chuộc chúng tôi!”

Tôi sững sờ:

“Sao không tìm bố mẹ cậu ấy, tìm tôi làm gì?”

“Đồ khốn, lúc trước nói để cô trả mà cô lại dám chạy mất, mau mang tiền tới cứu tôi, nếu không tôi bảo bố mẹ cô đánh chết cô!”

Diệu Tổ vẫn ngang ngược như mọi khi.

Có điều, lần này trong giọng cậu ta có thêm nét sợ hãi.

Chắc chắn.

Cậu ta đã bị nhân viên quán bar “dạy dỗ.”

Không dám gọi cho bố mẹ, cậu ta tìm tôi để hòng dọn mớ bòng bong này.

Nhưng tôi đâu ngu.

Vừa thoát rồi, ai rảnh mà quay lại.

Thấy tôi nói không về, bên kia im lặng mấy giây.

Sau đó vang lên hai tiếng kêu la thảm thiết.

Với Diệu Tổ, tôi chẳng thấy chút thương xót nào.

Về phần chị Chu, sau khi về trường thì tôi mới biết chị lôi thêm mấy em khóa dưới vào làm cùng.

Ban đầu nói công việc tử tế, nhưng vào chưa lâu, quản lý bắt họ tiếp rượu.

Chị tham tiền giới thiệu, lại muốn hưởng hoa hồng từ vụ Diệu Tổ gọi rượu.

Lòng tham làm chị ấy xem nhẹ cảnh báo của tôi.

Giờ bị thế này cũng là tự chuốc họa.

13

Không uy hiếp được tôi, Diệu Tổ đành báo cho bố mẹ.

12 vạn tiền rượu kia giống quả bom hẹn giờ trong tay họ.

Sợ bố mẹ tìm đến, tôi liền đổi sim điện thoại trong đêm.

Dù là kỳ nghỉ, trường vẫn khá đông sinh viên chưa về.

Ban ngày, tôi hầu như ở thư viện đọc sách, nhân tiện nhận thêm việc dọn dẹp nho nhỏ.

Dù lương chẳng nhiều nhưng cũng đủ duy trì bữa ăn hằng ngày.

Hết kỳ nghỉ, trường học lại bình thường.

Tiếng chuông tan tiết vừa vang, đã có người tiến đến chỗ tôi.

Ngước mắt nhìn, tôi khẽ nín thở.

Đó chính là Chu Tĩnh – người đã giới thiệu việc ở quán bar.

Nhưng lần này, chị ấy khác hoàn toàn so với hôm trước.

Chị uốn tóc xoăn to, đeo đôi khuyên tai lớn, miệng nhai kẹo cao su.

Chị Chu đặt móng tay đỏ chót lên bàn, nhếch môi: “Muốn nói chuyện ở đây hay ra ngoài?”

Thấy xung quanh toàn ánh mắt hiếu kỳ, tôi hít sâu đáp gọn: “Ra ngoài.”

Để chị ấy nói tại đây, e rằng danh dự tôi tiêu tan ngay.

Dù không làm gì khuất tất, nhưng tin đồn một khi bùng lên sẽ chẳng ai buồn tìm hiểu đúng sai.

Người xung quanh chỉ xem trò vui, nào quan tâm đến chân tướng.

Thấy tôi thức thời, chị Chu cũng chẳng làm ầm.

Dù sao, chị ta cũng đến quán bar làm thêm.

Rùm beng lên thì ngay cả chính chị ấy cũng chẳng được lợi.

Tôi theo chị ra ngoài lớp, đi thẳng ra cổng.

Chị vẫn muốn đi thêm nhưng tôi đứng khựng lại: “Có chuyện gì nói luôn ở đây, tôi còn tiết học.”

Chị Chu xoay người, tóm lấy cánh tay tôi lôi ra xa: “Qua bên kia nói.”

Tôi nhìn theo hướng chị chỉ, bỗng thấy nỗi bất an dâng lên trong lòng.

14

Kiếp trước, tôi đã sống cùng Châu Tề suốt 8 năm.

Với tôi, quãng thời gian ấy chẳng khác nào địa ngục, mang lại toàn đau khổ.

Được làm lại một đời, tôi cứ ngỡ sẽ không bao giờ gặp lại anh ta.

Chẳng ngờ, anh ta lại xuất hiện.

Vừa trông thấy tôi, Châu Tề sải vài bước tới, làm bộ phóng khoáng hất tóc, đưa tay về phía tôi: “Chào Ngọc Di, anh là Châu Tề, đối tượng xem mắt mà dì Triệu giới thiệu cho em!”

Dì Triệu trong lời anh ta tám phần chính là mẹ tôi.

“Dì Triệu bảo em học ở đại học danh tiếng, xem ra chúng ta đúng là trời sinh một cặp!”

Anh ta một mình luyên thuyên, trông đến ngốc nghếch.

Tôi không muốn đáp, liền gạt Châu Tĩnh sang một bên định quay về.

Vừa đi được hai bước, cả Châu Tĩnh lẫn Châu Tề cùng lao đến giữ chặt tay tôi.

Châu Tĩnh hạ giọng quát với Châu Tề: “Anh họ, bây giờ người anh cũng gặp rồi, chuyện 10 vạn anh đừng có lật lọng!”

Tôi giật mình, hoá ra hai kẻ này là anh em họ.

Kiếp trước, lúc cưới Châu Tề, tôi nghe nói anh ta có cô em họ làm ăn ở nước ngoài phát tài.

Bây giờ mới biết, người đó chính là Châu Tĩnh.

Đúng là số phận biết đùa.

Tôi nỗ lực rẽ lối khác hẳn kiếp trước, cuối cùng vẫn bị bàn tay định mệnh đẩy vào trớ trêu.

Châu Tĩnh với Diệu Tổ gây họa ở quán bar, vòng vo một hồi rồi cuối cùng báo ứng lại đổ lên đầu tôi.

Châu Tĩnh muốn lấy tiền, Châu Tề đòi dẫn tôi đi Cục Dân chính lĩnh giấy kết hôn.

Anh ta nói bố mẹ tôi cầm hộ khẩu sẵn ở đó.

Chỉ cần ký vào, mẹ anh ta sẽ chuyển tiền giúp xóa món nợ quán bar.

Một đôi anh em họ vô liêm sỉ, coi tôi như món hàng.

Tôi nhìn về chú bảo vệ cách đó không xa định hoảng sợ kêu cứu nhưng lại bị Châu Tề bịt miệng lôi đi.

15

Nghĩ đến cảnh bị lôi đi rồi sẽ ra sao, tôi sợ hãi toát mồ hôi lạnh.

Sức lực giữa đàn ông và phụ nữ quá chênh lệch, tôi vùng vẫy hết cỡ cũng chẳng thoát được.

Huống hồ bên cạnh còn có Châu Tĩnh phụ giúp anh ta.

Nhìn cổng trường ngày một xa, tôi chỉ thấy lòng dâng nỗi tuyệt vọng.

Rõ ràng tôi đã trốn khỏi số kiếp lấy Châu Tề.

Ông trời cho tôi một cơ hội làm lại, lẽ nào vẫn bắt tôi lặp lại bi kịch cũ?

Giây phút ấy, tôi không buồn khóc nữa, chỉ thấy tê dại trong lòng.

Lúc sắp bị nhét vào xe tải, sau lưng bỗng vang lên liên tiếp mấy tiếng hô:

“Cứu người với, có người bị bắt cóc!”

“Mau báo cảnh sát!”

“Các bạn ơi, nhanh cứu bạn ấy!”

Tiếng kêu rầm rầm khiến ai nấy ở cổng trường đều chú ý.

Chú bảo vệ chạy ào tới, tách tôi ra khỏi bọn chúng.

Châu Tề và Châu Tĩnh còn muốn chống cự, nào ngờ bị Lưu Viên Viên cùng mấy nam sinh đè bẹp xuống đất.

Viên Viên nhìn sang tôi, trao ánh mắt trấn an rồi tát thẳng vào mặt Châu Tĩnh: “Lừa bạn học đi bán bằng chiêu trò làm thêm, Châu Tĩnh, chỗ kiến thức đó chị đem nuôi chó rồi à? Nếu bọn tôi đến chậm, không biết hai người còn hại thêm bao nhiêu người!”

Mấy câu của Viên Viên đã nói rõ ngọn ngành, khiến người xung quanh phẫn nộ.

Họ nhìn dáng vẻ quá “già dặn” của Châu Tĩnh, đều bảo trông thế đã biết không phải người tốt.

Anh em bọn họ ra sức giãi bày nhưng hẳng ai tin.

16

Lưu Viên Viên với hai bạn cùng phòng đưa tôi lên xe cảnh sát.

Trên đường, cô nắm chặt tay tôi, áy náy nói: “Ngọc Di, bọn mình không cố ý rình nghe đâu. Vừa nãy thấy cậu bị Châu Tĩnh gọi ra mà mặt tái mét, bọn mình lo quá nên mới bàn nhau theo xa xa.”

Ai ngờ trông thấy cảnh tôi bị kéo đi, cả nhóm liền xông ra ngăn cản Châu Tề. Chuyện chị em đồn nhau về việc làm thêm của Châu Tĩnh bọn mình đều nghe hết. Cậu yên tâm, sau hôm nay, lời đồn kiểu gì cũng không lôi cậu vào đâu.”

Mọi người đều chứng kiến cảnh tôi suýt bị bán đi.

Tôi nhìn Viên Viên, cảm kích vô cùng mà chẳng biết nói gì ngoài cảm ơn.

Từ bé đến lớn, tôi chỉ nhận được sự yêu thương từ bà ngoại, đó là tình ruột thịt.

Còn Viên Viên và các bạn cùng phòng, họ thực sự coi tôi là bạn.

Bây giờ, tôi đã có thể mở lòng với họ.

Trên đường đến đồn cảnh sát, tôi kể cho họ nghe chuyện của mình.

Tùy chỉnh
Danh sách chương