Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AKP2gKZZAY
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Đáng lẽ đó là gia sự khó nói, nhưng trước ánh mắt lo lắng của họ, tôi chẳng thấy chút ngượng ngùng nào.
Khi nghe xong, cô bạn dễ xúc động — Cố Duyệt khóc òa: “Hu hu, Ngọc Di, trên đời sao có bố mẹ thế này! Sinh con ra, sao lại phân biệt đối xử đến thế?”
Thấy cô ấy khóc thảm thiết, tôi bỗng cảm thấy nỗi buồn trong mình vơi bớt.
Ít ra, tôi vẫn còn bà ngoại, còn có bạn bè tốt.
Vậy là đủ!
Khi vào đồn, Châu Tề và Châu Tĩnh đưa mắt nhìn nhau rồi đồng loạt đổi lời khai.
Châu Tề nói hai chúng tôi là bạn, chỉ cãi cọ nên giằng co nên không phải bắt cóc.
Châu Tĩnh cũng gật đầu theo.
17
Điện thoại của Châu Tề lưu mấy tấm ảnh chụp tôi, kèm đoạn chat với mẹ tôi.
Dù ba bốn người bạn cùng phòng ra làm chứng, cảnh sát vẫn bảo khó phân rõ tranh chấp giữa tôi và nhà họ Châu.
Nửa tiếng sau, bố mẹ tôi dẫn theo Diệu Tổ đến.
Mẹ tôi vừa vào liền toan tát tôi nhưng bị Lưu Viên Viên chặn đứng.
Viên Viên có mấy năm tập taekwondo, sức mạnh không kém nam giới.
Mẹ không đánh được, bèn đứng cách một mét mà chửi ầm: “Đồ tốn tiền, mày định tạo phản hả? Châu Tề người ta vừa đẹp trai vừa làm nhà nước, cưới mày là quá dư dả, đừng không biết điều!”
Bố tôi đứng sau mẹ, nịnh nọt hỏi Châu Tề xem vụ 10 vạn có còn không.
Bị dồn tới bước này, Châu Tề mặt mũi không còn, một mực bực bội:
“Hết rồi, ông đây bỏ tiền tìm vợ, đâu bỏ tiền tìm cái nợ. Có tiền thì sợ gì không kiếm được gái!”
Công việc của Châu Tề bề ngoài rất sáng sủa, lại có người cam kết nên anh ta nhanh chóng ký giấy rời đi.
Châu Tĩnh rúm ró khóc ở góc phòng, tôi mặc kệ.
Tôi chỉ quay sang mẹ hỏi: “Hộ khẩu đâu?”
Tôi không còn chút tình cảm nào, chẳng muốn bị họ trói buộc thêm.
Tôi nhất định phải đòi lại hộ khẩu.
Trường còn có chính sách cho sinh viên chuyển khẩu.
Khi nghe tôi hỏi, mẹ trừng to mắt: “Không thể nào, nuôi mày lớn ngần này rồi, mày còn muốn bỏ tao à, không có cửa!”
Quả nhiên, câu tiếp theo như tôi đoán: “Muốn hộ khẩu thì đưa tao 50 vạn!”
18
Thật lòng phải nói, da mặt mẹ tôi dày hơn cả tường thành.
Im lặng một lúc, Lưu Viên Viên kéo áo tôi rồi hỏi: “Ngọc Di, đây là mẹ kế cậu à?”
“Bà ta là mẹ ruột.”
Tôi thở dài: “Mẹ kế của Bạch Tuyết còn lương thiện hơn nhiều.”
Một sinh viên như tôi, 50 vạn ở đâu ra?
Dù ra trường làm việc, không ăn không uống cũng cần 5-10 năm mới có ngần đó.
Các anh cảnh sát cũng lắc đầu.
“Chuyện nhà khó xử,” tôi chẳng ép họ, đành cùng mấy bạn về trường.
Bố tôi còn chạy xe, mẹ không thể ở lỳ trong đồn, Diệu Tổ nghe bảo bị kẹt ở quán bar làm để bù nợ.
Tôi đợi ngày trời đẹp để trở về nơi đăng ký hộ khẩu.
Cảnh sát quả thật nói đúng, CMND và hộ khẩu có thể làm lại.
Tôi nộp tờ khai, chờ một tháng CMND cùng sổ hộ khẩu mới được gửi thẳng đến trường.
Tôi lập tức chuyển hộ khẩu ra khỏi nhà họ Trần, cũng đổi luôn tên mình.
Ngọc Di — tôi không muốn giữ cái tên này, chẳng việc gì phải chung liên hệ với thằng Diệu Tổ kia.
Tôi ghi “Trần Ngọc Di” ở phần tên cũ, rồi điền tên mới là “Trần Hạnh Nhất.”
Mong muốn được bình an may mắn, mọi sự hanh thông.
19
Do thành tích học tập tốt, học kỳ hai tôi nhận được học bổng của trường.
Cộng thêm tiền làm gia sư cuối tuần, đến năm ba, tôi đã trả đủ khoản tiền bà ngoại dành để lo tuổi già.
Tôi không hề muốn gọi đó là “tiền lo hậu sự.”
Với tôi, bà còn sống khỏe để hưởng phúc lâu dài.
Khi lên năm tư đi thực tập, tôi may mắn vào được một công ty niêm yết.
Nhân dịp Trung thu, tôi quay về quê muốn đón bà ngoại lên thành phố sống.
Tới nơi, vừa vào nhà đã thấy bên trong có khá đông người.
Ngoài bố mẹ tôi còn có Diệu Tổ, bạn gái cậu ta và cả bố mẹ, anh trai của cô ấy.
Thấy tôi, bố liền chỉ tay: “Đấy, giờ nhà ta ai có tiền nhất là nó, mấy người cần bao nhiêu sính lễ thì bảo nó!”
Thái độ “đương nhiên” của ông khiến tôi bật cười khinh.
Khoé môi nhếch lên nhưng mắt chẳng chút ý cười: “Cút hết ra ngoài, đừng để tôi phải báo cảnh sát!”
Nhà nhỏ, họ đứng chật hết chỗ nên bà ngoại phải ngồi ngoài bậu cửa.
Nhìn cảnh ấy khiến tôi nóng máu, đương nhiên không có vẻ gì tử tế.
Huống chi, tôi đã nói rõ sẽ không chu cấp cho bố mẹ.
Không có tiền, không có mạng, cũng chẳng có người.
Diệu Tổ còn chưa kịp mở miệng, Tôn Ảnh đã xông tới: “Chị ơi, em đang mang thai cháu nhà họ Trần, lẽ nào chị không lo cho cháu ruột?”
Tôi ngạc nhiên: “Chưa đẻ đã biết con trai à?”
Tôn Ảnh tự hào ưỡn bụng: “Mẹ chồng em coi thầy xem rồi, chắc chắn là con trai!”
Ngó nét vui sướng của bố mẹ tôi, tôi bừng hiểu.
Hèn chi kiếp trước họ vui vẻ bỏ tiền sính lễ, hoá ra vì chắc mẩm mang cháu trai.
Con trai của Diệu Tổ đương nhiên là bảo bối trong mắt họ.
Thương thay, kiếp trước tôi vất vả cả đời chỉ để làm bàn đạp cho Diệu Tổ.
20
Trước cảnh đòi tiền trơ trẽn của đám người ấy, tôi lôi từ túi ra bình xịt hơi cay.
Nhân lúc họ chưa kịp hiểu chuyện, tôi bịt mũi rồi phun lia lịa.
Tức thì tiếng la hét, ho sặc vang lên khắp nơi.
Tôi vội vàng cõng bà ngoại, đưa bà ra xe.
Tháng trước, tôi đã bảo bà ngoại chuẩn bị sẵn sàng.
Hành lý bà đóng gói từ lâu, xoong nồi gì cũng chẳng cần.
Tôi thoăn thoắt nhét túi đồ của bà vào cốp, đạp ga phóng khỏi thị trấn.
Lạ thay, con đường tôi đi mòn mỏi giờ nhìn lại đẹp vô cùng.
Bà ngoại chưa từng bước ra khỏi thị trấn.
Bà không ngừng tò mò nhìn ngang ngó dọc, vừa nhìn vừa hỏi tôi.
Tôi trả lời từng thứ, kiên nhẫn kể cho bà nghe những điều hay bên ngoài.
Ngày trước, nhờ có bà dốc sức giúp, tôi mới thoát được bóng đen gia đình để nhìn thấy thế giới muôn sắc.
Giờ đây tôi có khả năng báo hiếu cho bà, đó là niềm hạnh phúc lớn nhất đời tôi.
Còn bố mẹ vì mê con trai đến thái quá thì cứ bám lấy con trai mà sống.
Đường tái sinh này, tôi đã đi từ năm 18 đến năm 28.
Lần này, tôi sẽ tiếp tục bước sang 38, rồi 48.
Tôi sẽ dần thành công trên con đường sự nghiệp, chăm lo tuổi già cho bà.
Còn về hôn nhân, tôi không đủ dũng khí thử thêm lần nữa.
Bởi tôi phải dùng cả đời để bù đắp nỗi đau thuở ấu thơ chưa bao giờ nguôi.
21
Hậu ký
Không đòi được tiền từ Trần Hạnh Nhất, nhà họ Tôn liền tuyên bố hủy hôn ngay tại chỗ.
Con gái họ cần kết hôn, không chờ được nhà họ Trần gom đủ tiền, bèn dứt khoát đưa Tôn Ảnh vào viện bỏ thai.
Nghe nói, Tôn Ảnh bị ép phá thai không bao lâu thì tinh thần bắt đầu có dấu hiệu bất thường.
Ông Trần và bà Trần than khóc đến trời đất u ám, tiễn Diệu Tổ xong lại phải bồi thường cho nhà họ Tôn một khoản lớn.
Bán nhà xong, mất chỗ nương tựa.
Họ mới nhớ đến người con gái đã sớm bặt vô âm tín.
Chỉ tiếc, họ không có địa chỉ hay cách liên lạc với Trần Hạnh Nhất, cũng chẳng biết bà cụ đang ở đâu.
Vòng qua hết họ hàng vẫn không tìm được, họ đành mang đống đồ tơi tả về lại quê cũ.
Năm xưa, họ từng hào hứng rời khỏi thị trấn, cuối cùng về già lại ủ rũ quay về.
Gần nửa đời long đong, con trai mất, con gái cũng không còn tình nghĩa.
Cuộc sống không suôn sẻ, hàng xóm thường nghe họ cãi nhau không ngừng.
Ban đầu chỉ là cãi vã.
Về sau, còn kèm theo tiếng đàn ông say rượu nổi cơn điên, xen lẫn tiếng la khóc thảm của người đàn bà.
Còn về Châu Tề, nhờ gia đình giới thiệu, anh ta bám được con gái duy nhất của sếp – một thiên kim nhà giàu.
Có điều chẳng ai báo cho anh ta biết, vợ mình khi cưới đã mang thai 3 tháng.
Trở thành cha mà vẫn bị “đội nón xanh.”
Vì giữ công việc, anh ta đành nín nhịn để sống qua ngày.
Thế nhưng, sự đè nén rồi cũng sẽ có ngày bộc phát.
Về phần Châu Tĩnh, chưa kịp tốt nghiệp đại học đã làm phục vụ rượu ở quán bar.
Cô kiếm nhiều nhưng xài còn nhiều hơn, nợ cũ chồng thêm nợ mới, cuối cùng vì áp lực đè nặng mà đốt than tự kết liễu.
Định mệnh—rốt cuộc vẫn giáng xuống từng người theo cách không ai cưỡng nổi.
(Toàn văn hoàn) – Cảm ơn mọi người đã đón đọc! Xin thân ái chào tạm biệt và hẹn gặp lại ở những bộ truyện tiếp theo!