Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/AUjrty3sB1

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương cuối

13.

Tôi trốn trong Tạ Ninh vài , nhưng càng trốn, đầu óc càng rối tung lên. Điện thoại liên tục bị nã pháo — từ Phó Diễn Hi, từ cả ba mẹ tôi.

Phó Diễn Hi đúng là kẻ biết chiếm thế thượng phong.

Anh ta đã chạy đến mách với ba mẹ tôi rằng tôi ngoại tình, đòi ly hôn.

Thế là ba mẹ lập tức định thân chinh bay đến Nam Thành.

Tôi nhận ra, trốn tránh hoàn toàn vô ích.

Tôi gửi cho ba mẹ đoạn chat ngoại tình của Phó Diễn Hi.

Tối đó, họ liền đáp chuyến bay tới.

Tôi họ sẽ khuyên tôi nhẫn nhịn, nhắm mắt làm ngơ — dù gì gia đình Phó Diễn Hi và vài người bạn chung của tôi và anh ta cũng khuyên thế, nói mấy đoạn tin nhắn đó chẳng chứng minh được gì.

Nhưng không ngờ, mẹ tôi chỉ ôm tôi khóc, đỏ hoe mắt, nghẹn ngào:

“Mẹ xin lỗi… mẹ không vệ tốt cho .”

Ba tôi thì im lặng rít thuốc, chẳng nói lời nào. Nhưng sáng hôm sau — ông biến mất nguyên một buổi.

Tôi nhận được điện thoại từ trợ lý riêng của Phó Diễn Hi.

Mới biết thì ra ba tôi đã đến tận công ty, đánh anh ta một trận.

Nhìn ba có chút lấm lem bụi bặm, tôi mới giật mình nhận ra:

Tôi đã sai đến mức nào.

Tôi — vốn là người nên được nâng niu trong lòng bàn

Sao tôi lại cam để một gã đàn ông đối xử với mình như thế?

Sao tôi rằng ba mẹ sẽ bắt tôi phải chịu đựng?

14.

Có ba mẹ chống lưng, tôi càng quyết ly hôn với Phó Diễn Hi.

Kết quả, anh ta lại chơi chiêu “đâm lao thì phải theo lao”. Tôi nói gì cũng mặc kệ, chỉ chết cứng một — không ly hôn.

Anh ta nói:

“Trừ khi goá vợ, còn không thì anh không có khái niệm ly hôn.”

Tôi thật sự cạn lời.

Chẳng lẽ anh ta mình đóng phim điện ảnh chắc?

Từ đầu đến cuối, người ngoại tình là anh ta. Bây lại dựng cảnh “nam chính hồi chuyển ý”? Rồi “diễn xuất thâm tình” đầy đủ combo?

Tôi thật lòng muốn sống tử tế. Anh ta không muốn. tôi đòi ly hôn, anh ta cũng không chịu.

Chắc anh ta sinh ra là để hành tôi.

Tôi mặc kệ anh ta có đồng ý hay không, đã chuẩn bị sẵn sàng lôi nhau ra toà.

Để tránh anh ta giở trò, tôi lại lấy giấy tờ.

Vừa mở cửa, suýt nữa hồn vía bay mất.

Phó Diễn Hi đúng là bệnh nặng thật rồi — anh ta in lại ảnh cưới, còn in khổ lớn treo ngay giữa phòng khách.

Tôi anh ta không có ở , vì yên lặng đến mức nghe được tiếng kim rơi.

Kết quả vừa đẩy cửa vào phòng ngủ, thấy anh ta ngồi trên giường như… ma .

Tôi hoảng đến mức tim như rớt khỏi lồng ngực, người tính chạy — thì bị anh ta kéo lại.

Không nói không rằng, anh ta bắt đầu xé áo tôi.

Vừa xé, vừa lẩm bẩm:

“Chi Chi, là lỗi của anh… là anh bỏ rơi em… anh biết em chỉ quá cô đơn … thứ em muốn, anh đều cho em… đều cho em được mà…”

Vừa nói, vừa mở ngăn kéo đầu giường lục tìm cao su.

Tôi ôm ngực, nhìn anh ta lạnh lùng:

“Cái loại anh mua cả năm không xài hết, người ta một đêm dùng còn chưa đủ. Anh không hiểu vì sao tôi đòi ly hôn à?”

Tôi bật cười đầy châm biếm.

Anh ta lại không tức giận.

Chỉ càng siết chặt lấy tôi, nhào tới như dã thú:

“Chi Chi, anh biết em không phải loại người như . Em cố chọc tức anh đúng không? Sau này anh sẽ không bỏ mặc em nữa. ta vẫn có thể như xưa…”

Anh ta cúi đầu hôn tôi. Tôi tránh đi, anh ta liền cắn xuống cổ tôi — một cú đau điếng.

Tôi điên cuồng cào cấu, đạp anh ta, anh ta vẫn không chịu buông.

Tôi tuyệt vọng, nước mắt giàn giụa.

Nước mắt rơi trúng anh ta.

Anh ta giật mình nhìn tôi:

“Em khóc rồi…”

“Em khóc rồi à…?”

“Anh chạm vào em, mà em lại phản kháng đến ? Em khóc luôn? Là sao? Thằng đó ngủ với em mấy rồi? Em định vì nó mà giữ thân như ngọc à?”

Tôi không nói gì, chỉ thấy hối hận vì hôm nay dám đến một mình.

Tôi mình tiêu rồi.

Không ngờ, đúng lúc ấy, có một bóng người quen thuộc nhảy vào từ cửa sổ.

Hạ Triều — như một dã thú nổi điên, lao vào đấm Phó Diễn Hi liên tục.

Cậu kéo tôi phía sau lưng, chắn trước tôi.

Bờ vai ấy không lớn, nhưng cho tôi cảm giác an toàn chưa có.

Phó Diễn Hi lau máu nơi khoé miệng, cười khẩy:

“Tôi nhận ra cậu rồi — cậu là Hạ Triều đúng không? Tôi thấy ảnh cậu trong văn phòng chị Tiết.”

“Phó Diễn Hi!” – Tôi hoảng loạn định ngăn lại.

Nhưng anh ta vẫn cười đắc ý tiếp lời:

“Cậu Đoàn Chi Chi thật lòng một thằng ranh như cậu à? Nếu không phải để trả thù chị Tiết, cô ta liệu có thèm liếc nhìn cậu?”

“Ồ, à?”

Chỉ một nhàn nhạt, khiến Phó Diễn Hi cứng họng.

Cảm giác như vở diễn huyết cả đời vừa bị người ta vỗ chê: “Ủa? Chỉ hả?”

“Hạ Triều…”

Tôi muốn giải .

Nhưng cậu không cho tôi cơ hội.

Cậu kéo tôi rời khỏi đó.

Đưa tôi đến một phòng khám, tự dùng cồn sát trùng các vết thương của tôi. Chỉ khi lau đến dấu răng đau rát trên cổ — cậu dùng sức hơi quá.

Tôi đau quá khẽ rên lên.

Cậu cuối cũng ngẩng đầu lên nhìn tôi.

Tôi vội vàng nắm lấy cơ hội:

“Hạ Triều, chị…”

Cậu lại cúi đầu xuống, không để tôi nói nốt.

Tôi cậu sẽ không nói gì nữa.

Nhưng cậu nhàn nhạt hỏi:

ly hôn xong?”

“…Hả?”

“Sao? Bây lại tiếc à?” – Giọng cậu châm chọc, nhưng mắt thì đầy tổn thương.

Tôi cúi đầu, thở dài.

“Thở dài làm gì? Tôi bị chị đùa bỡn đến thế rồi, vẫn chưa vừa lòng à?”

“…Xin lỗi.”

“Chị chỉ định nói đó à? Đoàn Chi Chi?”

Tôi không biết nói gì khác.

Ngoài lời đó, tôi thật sự không biết còn có thể nói gì nữa.

“Rốt cuộc, chị không nỡ điều gì? Hay là… cái gì chị cũng không nỡ buông?”

Giọng cậu lạnh như băng, đủ để khiến người ta rùng mình.

Tôi hoảng hốt định kéo cậu lại — nhưng cậu không cho cơ hội.

Cậu leo lên xe máy, phóng đi.

Chỉ để lại một vệt khói cay mù mắt tôi.

15.

Tôi thuê luật sư để làm tục ly hôn với Phó Diễn Hi.

Tôi không muốn kéo dài thêm nữa.

Lỡ như Phó Diễn Hi lại tiếp tục diễn trò “tòa tháp trốn gió” của mình rồi làm ra mấy chuyện cực đoan thì… đời còn dài, tôi chẳng dại gì đánh cược.

Giữa lúc tôi và anh ta vẫn còn giằng co, Tiết Uyển tìm tới tôi.

Cô ta nói cô ta và Phó Diễn Hi thật lòng yêu nhau, tôi hãy buông tha cho Hạ Triều.

Cô ta nói Hạ Triều còn nhỏ, còn trẻ dại, rồi đưa ra lời đề nghị:

“Tôi có thể cho cô tiền.”

Tôi im lặng. Cô ta bỗng dưng giận dữ:

“Tích chút đức đi!”

Tôi cười lạnh phản pháo:

“Cô làm mẹ mà còn không tích đức, chen vào gia đình người khác, tôi tích làm gì? Còn nữa… tôi chính là muốn bám lấy Hạ Triều đấy, cô làm gì được tôi? Đợi tôi ly hôn xong, tôi sẽ ở cậu ấy mỗi . Cậu ấy đi đâu, tôi theo đó. Cô quản được chắc?”

Tiết Uyển tức đến nghẹn thở, đột nhiên hét lên:

“Tiểu Triều, nghe thấy chưa?!”

Cửa bỗng mở.

Chàng trai đứng đó, đôi mắt sáng rực, nhìn sắc bén khiến tim tôi thắt lại.

Chắc… cậu ấy nghe thấy hết rồi.

Tôi chết lặng.

, nợ nhiều chẳng sợ nữa.

Cậu ấy ghét tôi thì ghét đi.

Chỉ là… có thể tôi hoa mắt, tôi thấy khoé môi cậu ấy hơi mím lại như cười. Nhưng lúc tôi định nhìn kỹ hơn, nét lại lạnh băng như cũ, chẳng thèm nhìn tôi lấy một .

16.

Không biết có phải cuộc gặp với Tiết Uyển đã gây ra ảo giác gì cho Phó Diễn Hi không, mà anh ta lại tìm tới tôi.

Anh ta tha thiết khuyên nhủ rằng Hạ Triều không phải ruột của Tiết Uyển, tôi đừng phí công trả thù nhầm người.

Còn nói tất cả chỉ là hiểu lầm, sau này sẽ giữ khoảng cách với Tiết Uyển, người ai mà chẳng có lúc “ trí xao động”, mong tôi hãy trân trọng “nhân duyên giữa ta”.

Tôi cạn lời.

Để cắt đứt hoàn toàn ảo của anh ta, tôi cố ý chọc giận:

“Cảm ơn anh đã nói thật. Cuối tôi có thể yên toàn toàn ý ở bên cậu ấy rồi.”

Anh ta trừng mắt:

“Đoàn Chi Chi, cô còn biết mình nhiêu tuổi không?”

Tôi không nói gì, lạnh như tiền.

năm nay, anh ta luôn dùng tuổi tác để dằn vặt tôi, như thể anh ta sẽ trẻ mãi không già.

Nực cười nhất là — người anh ta ngoại tình lại còn lớn hơn tôi tới mười hai tuổi.

Thấy tôi không đáp, anh ta càng được thể lấn tới:

“Cô hơn thằng nhóc kia tám tuổi đấy! Nó chỉ ham mới lạ . Đợi khi nó hết hứng thú, cô già thêm vài tuổi nữa, nó còn để ý tới cô không?”

Tôi thản nhiên đáp:

“Thế thì càng phải tranh lúc còn mới lạ mà nắm lấy chứ. Một người đàn ông tốt thế này, giành được một là lời một .”

“Đoàn Chi Chi!!!”

Phó Diễn Hi tức đến vỡ mạch máu.

Tôi vừa người rời đi thì thấy một chiếc mô-tô Harley màu đen đỗ cách đó không xa.

“Đoàn Chi Chi.”

Cậu ấy đưa cho tôi một chiếc mũ hiểm.

Tôi chẳng muốn ở cạnh Phó Diễn Hi thêm một giây nào nữa.

Tôi đội mũ, leo lên sau xe Hạ Triều.

Gió đêm có chút lạnh, tôi nói có hơi nghẹn:

“Sao em lại ở ?”

“Cho chị tranh lời thêm một nữa.”

“…Em nghe lén tôi nói chuyện?”

“Tôi nghe công khai đấy.”

“…Cậu đúng là càng càng không nghe lời.”

Cậu đưa tôi khu chung cư.

Tôi hơi ngại hỏi:

“Sao em biết tôi ở ?”

Cậu không trả lời, chỉ rút thẻ từ ra — thẻ ra vào khu này.

…Hóa ra tôi sống một khu.

Tôi gượng cười:

“Trùng hợp ghê, hoá ra là hàng xóm.”

“Đoàn Chi Chi.”

“Gì?”

“Đồ ngốc.”

…Thằng nhóc này vẫn hỗn như trước, mở miệng ra là mắng.

kệ, nhịn . Đối với trai trẻ, phải độ lượng chút.

Tôi chắc hôm nay cậu chỉ tình cờ xuất hiện. Tôi đã làm tổn thương cậu quá nhiều, không thể hy vọng gì hơn.

Nhưng khi tôi vừa bước vào thang máy, cậu gỡ mũ hiểm xuống, lạnh lùng gọi:

“Đoàn Chi Chi.”

“…Còn gì nữa không?”

“Sau này không được một mình gặp hắn.”

“Ồ.”

“Còn gì nữa không?”

Cậu không đáp, chỉ nghiêng người tựa vào xe, mái tóc bạc xám bị gió thổi rối tung, mắt xa xăm, đầy cảm giác tan vỡ.

Nếu không phải vì cái thân phận tréo ngoe này, có khi tôi đã ôm chặt lấy cậu rồi.

tôi cứ thế đứng đó, im lặng, đến khi tôi bắt đầu lạnh, cậu mới chậm rãi nhả ra một vòng khói thuốc, dụi tắt đầu lọc, rồi buông một cụt lủn:

“Chị làm gì cũng chậm chạp.”

Chậm? Tôi làm gì mà chậm?

Tối đó trước khi đi ngủ, Tạ Ninh gửi tôi ảnh chụp màn hình một status mới đăng của Hạ Triều.

Cậu đăng một dòng ngắn gọn:

“Làm tục ly hôn có mất nhiều thời gian không?”

Tiết Uyển bình luận bên dưới:

“Tiểu Triều, còn nhỏ lắm, dễ bị lừa dối.”

Hiếm khi thấy Hạ Triều phản hồi lại:

“Lo việc của mình đi.”

Tôi nhìn chằm chằm vào dòng trạng thái ấy, tim… đập loạn mất kiểm soát.

17

Tết Dương lịch đến rất nhanh. Hạ Triều gửi cho tôi một vé mời biểu diễn.

Tôi lập tức lườm phạm gây hoạ.

Tạ Ninh thì lại khoái chí như xem hài kịch:

“Không đi thì ! Dù gì em trai tội nghiệp người ta cũng quen rồi — quen bị một chị gái máu lạnh, vô tình, ra vẻ tổn thương hết này đến khác. Trời lạnh thế mà tối còn phải ôm đàn hát tình ca, người hẹn thì không đến. Ấm sao nổi? Mà có gì ấm bằng trái tim người đâu?”

Tôi lăn qua lộn lại trên giường, cuối vẫn khoác áo đi ra ngoài.

Kết quả là — dưới đã có người chờ sẵn.

Tạ Ninh huých tôi, cười mờ ám:

“Ơ kìa! Chị không đi. Người ta còn trẻ thế cơ mà, chị còn trẻ không mà chê người ta nhỏ? đó gọi là gì ấy nhỉ? À đúng rồi… ban đầu quyến rũ, sau…”

Tôi vừa đi, cô ta lập tức kéo tôi lên xe.

này lại nghiêm túc hiếm hoi:

“Chi Chi, làm ơn đừng quá nhiều được không? Đời người là một hành trình trải nghiệm. Cậu cứ do dự mãi thế, rồi đến lúc đầu lại thì tuổi trẻ đã qua mất rồi. Tôi quen cậu nhiêu năm, cậu người ta hay không tôi còn không biết chắc à? Phó Diễn Hi thì lớn nhỏ đều cặp, đàn ông có xoắn chuyện tuổi tác đâu.”

Tôi không đáp. Cô ấy bẹo má tôi:

“Ráng mà chốt đơn đi, chị cần lấy cậu làm nguyên liệu cho truyện tình chị em của tôi đấy.”

Tạ Ninh là một tác giả viết tiểu thuyết ngôn tình toàn thời gian.

Nhưng tôi biết — cô ấy đâu cần chất liệu gì. Thực ra… ở bên Hạ Triều, tôi thật sự rất vui.

Cậu ấy trẻ trung, sống động, như một hòn đá lớn ném mạnh vào hồ phẳng lặng của tôi — khiến cuộc đời buồn tẻ bỗng chốc nổi sóng dữ dội.

Tôi đến trường của Hạ Triều — Đại học A, khoa Vật lý.

Nghe nói cậu ấy là khoa đầu vào.

Khó mà tin được — một chàng trai đeo khuyên tai, hút thuốc, cưỡi mô-tô, trông như “lưu manh học đường” — lại là một học bá chính hiệu.

Tôi ngồi ở góc khuất.

Một cô bé mặc váy vàng ngồi cạnh thì thầm đầy háo hức:

“Cậu ấy sắp hát cho người mình đó!”

Hạ Triều lạnh như tiền, chỉ phía tôi:

“Cho chị kia.”

Cô bé ngơ ngác:

“Nhưng… nhưng… chị ấy lớn hơn cậu… lớn hơn nhiều lắm…”

Cậu nhún vai:

“Càng lớn càng biết chiều người.”

Trời ạ! Cái tên khốn này! Tôi ngồi ngay đó, nghe rõ chữ.

Mọi mắt lập tức đổ dồn phía tôi — có người cười, có người xuýt xoa ngưỡng mộ.

Cô bé kia khóc chạy đi, lúc lướt qua tôi còn ném lại mắt đau lòng.

Xui hơn nữa — vừa nãy chính là cô bé đó dẫn tôi đến .

Tôi…

Chẳng mấy chốc đến lượt Hạ Triều lên sân khấu.

Dưới đèn rực rỡ, cậu cúi đầu ôm đàn guitar.

Giọng trầm thấp, khàn nhẹ vang lên một bài hát xưa cũ.

Đến “Chỉ là kẻ si tình cứ mãi muốn gặp em”, tim tôi như nhảy khỏi lồng ngực.

18.

Chưa hết buổi biểu diễn, Hạ Triều đã kéo tôi .

Cậu dính lấy tôi không rời, chẳng hề mệt mỏi. Tôi thì buồn ngủ muốn chết, còn cậu vẫn tỉnh như sáo.

Cậu :

“Bốn năm nữa là mình có thể kết hôn.”

Tôi sững người.

Cậu ấy… vẫn còn quá trẻ.

Thậm chí còn chưa đủ tuổi hợp pháp để kết hôn.

Tôi nhìn gương rạng rỡ, hoàn toàn khác với dáng vẻ mệt mỏi hôm nào — trong lòng bỗng chua xót.

Nói thật, ở bên cậu, tôi rất vui.

Sao lại không cơ chứ?

Nhưng chính vì , nên tôi mới hiểu rõ sai ở đâu.

Trước nhiều năm, tôi sống không mục tiêu, không định hướng. Chỉ một lòng muốn trở thành người vợ “hợp chuẩn” của Phó Diễn Hi.

Đến khi tỉnh mộng, mới thấy thanh xuân bị lãng phí thật đáng tiếc.

Khi còn trẻ, người thường không phân biệt được mình thực sự muốn gì.

Cậu ấy chưa rõ, nhưng tôi không thể mù mờ theo.

Sáng sớm hôm sau, tôi lên chuyến bay đầu tiên đến Pháp.

Thật ra khi còn chưa ly hôn, tôi đã nộp đơn vào Học viện Mỹ thuật Paris, cũng gửi đi hồ sơ và tác phẩm, vượt qua vòng sơ tuyển.

Tháng 4 – 5 sẽ phỏng vấn.

Tôi không rời đi lặng lẽ, tôi đã nói rõ với cậu.

Tôi muốn cho tôi ba năm bình tĩnh lại. Trong ba năm ấy, nếu cậu có người khác, tôi cũng không trách.

Tôi cũng muốn sống vì mình một .

Sau hôm đó, Hạ Triều không liên lạc lại nữa.

Tôi may mắn vượt qua phỏng vấn và kỳ thi đầu vào, tháng Sáu nhận được thư trúng tuyển.

Cuộc sống cứ lặng lẽ trôi đi. Kỳ lạ là tôi rất ít khi nhớ đến cậu, nhưng nhân vật trong tranh tôi vẽ… luôn là cậu.

Cảnh vật tôi vẽ, bóng lưng thấp thoáng đâu đó… cũng là cậu.

Tôi mở WeChat, nhìn khung hội thoại… nhưng cuối vẫn không gõ nổi chữ nào.

là lựa chọn của tôi. Tôi phải chịu trách nhiệm.

Hôm nay là Giáng sinh, không khí lễ hội tràn ngập khắp phố.

Bỗng có ai đó hát một bài tiếng Quảng.

Tôi đầu theo bản năng.

Tuyết rơi lất phất.

Giọng hát khàn, buồn:

“Vì sao lòng tôi giây phút đều đến chuyện cũ? Vì sao em lại chẳng hề nhớ?”

Cậu ấy đứng đó, giữa quảng trường phủ đầy tuyết.

Tuyết phủ trắng mái tóc.

Gió nổi lên, lạnh buốt.

tôi cứ thế… bước phía nhau.

“Sao cậu lại tới ?”

“Paris đâu phải chỉ cho mình chị tới.”

Cậu nhìn tôi, trong mắt lên chút giận.

Tôi chưa kịp nói gì, đã bị kéo vào lòng.

Một nụ hôn sâu tới nghẹt thở.

Phải đến khi tôi sắp không thở nổi, cậu mới buông ra.

“Tôi …”

gì?”

cậu còn nhỏ…”

“Ừ, năm nay chị lại già thêm một tuổi rồi đó.”

“Cậu…”

“Nên tôi phải tranh tới sớm để chăm chị già. Chị còn định kéo dài ba năm à? Lỡ chị tàn phế thì sao?”

Miệng cậu mỗi lúc một độc hơn. Tôi tự hỏi có nên đi bệnh viện kiểm tra lại phổi không sau cái hôn đó.

“Tôi còn chưa tới hai tám mà, đã bị gọi là già?”

“Không đâu, Đoàn Chi Chi ở thời kỳ rực rỡ nhất.”

“Hừ!”

Tôi đi, không thèm nhìn cậu.

Cậu lại cúi người, nhìn tôi cười:

“Cho nên chị càng phải tận hưởng thời kỳ đẹp nhất này.”

“Tận hưởng mà phải có cậu chắc?”

“Tôi còn chưa đủ làm chị hài lòng sao?”

“Lưu manh!”

Trong đêm Giáng sinh ở nơi đất khách, tên lưu manh ấy đúng là nói được làm được.

Hôm sau tôi suýt trễ học.

Lúc tỉnh lại, ngón áp út đã bị ai đó lén đeo một chiếc nhẫn kim cương.

[ TOÀN VĂN HOÀN ]

Tùy chỉnh
Danh sách chương