Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6fYNUXiHw8
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Nam Đình gọi điện cho tôi khi tôi vừa kết thúc một ca phẫu thuật.
tay cầm điện thoại bị nước rửa đến trắng bệch, mùi thuốc khử trùng ám đầy.
Nam Đình nói: “Thẩm Quân, chúng ta ly hôn .”
năm hôn nhân, có danh không có thực.
Tối hôm tôi về , Nam Đình có ở , đây lần đầu tiên tôi thấy anh về trước giờ tối.
Nam Đình mặc một bộ vest xanh đậm, sơ mi trắng, quần tây chất liệu với áo vest, hai chân bắt chéo.
Đôi mày mắt nhạt ấy quét qua tôi.
Năm khi tôi, đôi mắt đầy hận ý kia, nay hoàn toàn trở nên lùng.
năm qua, tôi biến Nam Đình thành một người đàn lùng đến tận xương tủy.
“Ký .” Anh đứng dậy, cầm tờ đơn ly hôn trong tay, ném thẳng vào tim tôi.
bản, rơi xuống chân tôi.
Tôi ôm túi vào ngực, ngồi xuống nhặt .
Nhìn những chữ đen trên giấy, khóe miệng tôi cười.
Tôi ngẩng đầu nhìn người đàn khiến tôi say mê đến chết sống lại, lùng cười: “Thẩm Dao ra tù rồi?”
Ánh mắt Nam Đình nheo lại, khóe miệng nhếch cười, anh cúi xuống.
Tôi chỉ thấy cằm mình đau nhói, bị anh bóp trong tay.
Ánh mắt anh cũng mang theo sự hung hãn quen thuộc.
“Đúng vậy.” Mùi hương dễ chịu trên người anh bao trùm lấy tôi, giọng điệu lại ác liệt đến mức khiến tôi sợ run, “Cho nên có thể cút rồi.”
Thẩm Dao, mối tình đầu của Nam Đình.
Cũng em gái khác mẹ của tôi.
Năm Thẩm Dao lỡ tay mẹ tôi bị nặng, đến nay vẫn chưa tỉnh lại.
ta đối với án phạt năm tù giam.
Còn người nực cười của tôi lại bảo tôi xin giảm tội cho Thẩm Dao.
ta nói nếu tôi chịu mở miệng cầu xin, ta sẽ Nam Đình tôi.
Xem kìa, “Nam Đình tôi” – những chữ ấy thật cám dỗ.
Tôi thầm yêu Nam Đình năm, năm yêu thầm, năm không được đáp lại.
Thẩm Dao mẹ tôi bị , tôi hận không thể ta ở trong tù cả đời không ra được.
tôi cũng biết, cho dù không phải tôi, tôi muốn giảm án cho Thẩm Dao, ta tự mở miệng cũng được, dù sao mẹ tôi vợ chính thức của ta.
ta chỉ sợ tập đoàn Thẩm thị và Kinh Tài hợp tác trục trặc, sợ Nam Đình trong thời gian Thẩm Dao ngồi tù thay lòng đổi dạ, người khác.
Còn tôi, con gái họ Thẩm, bạn gái Nam Đình, mẹ tôi bị Thẩm Dao hại.
Tôi gả qua , một công đôi việc.
Cánh tay nhỏ không bẻ nổi đùi to, mẹ tôi bị , quyền lực nằm trong tay tôi.
Tôi gả cho Nam Đình, vừa hay có thể tức chết Thẩm Dao.
Cũng vừa hay toại nguyện mà thôi.
Sau này, Thẩm Dao bị tuyên án năm tù giam, không biết tôi và Nam Đình nói gì với nhau, Nam Đình thật sự tôi.
Tôi còn nhớ đêm Nam Đình.
Anh uống say mèm, đáy mắt một màu đen sâu thẳm như biển.
tay siết cổ tôi, như hận không thể bóp đứt hơi thở của tôi.
Anh nói tôi đê tiện, vì gả cho anh mà ngay cả mẹ ruột mình cũng có thể dùng con cờ.
Anh ta còn nói, đợi Thẩm Dao ra tù.
Sẽ tôi cút .
Giờ đây, năm trôi qua, anh ta cũng đợi được đến ngày Thẩm Dao mãn hạn tù.
Và , cũng không thể nhịn nổi nữa.
mà, Nam Đình à.
Tôi cười khẽ, nắm lấy cổ tay anh ta, “Tôi không ly hôn.”
Ánh mắt Nam Đình lúc ấy như mang theo băng giá, rét thấu xương.
Anh ta gần như túm lấy cổ áo tôi kéo dậy, rồi ném tôi xuống ghế sofa, khiến tôi choáng váng quay cuồng.
Nam Đình cúi người, rút từ túi ra một cây bút máy, bốp một tiếng ném trước tôi.
trà vang tiếng động mạnh, cây bút lại vết đỏ trên lòng tay anh.
Tôi không biết tay anh có đau không, tim tôi thì đau.
Như thể bị anh châm lửa đốt một lỗ đen sâu hoắm.
“Ký .”
Anh ta xưa nay không thích nói thừa, thấy tôi không có ý định ký.
Anh đứng dậy, cầm điện thoại gọi đến bệnh .
loa ngoài, rồi ném trà.
Tôi nghe rõ ràng giọng nói già nua của trưởng bệnh .
Mẹ tôi đang ở bệnh , anh ta đang dùng mẹ tôi uy hiếp tôi.
tôi chỉ ngẫm nghĩ một giây, liền cười: “Tùy anh.”
Ánh mắt Nam Đình như tẩm độc, anh ta u ám nhìn tôi, bị tôi chọc tức đến mức cười.
Anh cúi người, cả tay siết nửa khuôn tôi, dùng sức bắt tôi ngẩng đầu .
chữ câu đầy sát : “Thẩm Quân, tôi buồn nôn.”
Anh ta vớ lấy áo vest, rời không ngoảnh lại.
Tôi ngồi trên sofa, xoa khuôn bị bóp đau, cười yếu ớt.
Tôi nào phải không sợ anh ta không chi trả phí, rút ống duy trì sự sống của mẹ tôi.
tôi đang đánh cược, cược rằng Nam Đình sẽ không độc ác đến vậy.
Tôi nào phải không muốn buông tay, kết thúc mọi chuyện.
giờ mẹ tôi bị nặng đến thế, dựa vào cái gì mà Thẩm Dao vừa ra tù, tôi liền phải nhường đường cho ta?
Trong lòng tôi bất cam, sự điên cuồng trong tim đang chút chút giày vò tôi.
Tôi không muốn buông tha Thẩm Dao, cũng không muốn tha thứ cho chính mình.
……
Sáng sớm, tôi đứng trước cửa họ Thẩm.
Từ sau khi tôi gả cho Nam Đình, mật mã cửa bị đổi.
tôi cứ như giấu giếm bí mật gì trong vậy.
Giờ đây, tôi như một vị khách, đứng ngoài cửa chờ người trong ra mở.
Khi cánh cửa mở ra, tôi nhìn thấy Thẩm Dao.