Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6fYNUXiHw8

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

CHƯƠNG 6

QUAY LẠI CHƯƠNG 1 :

Mà cha tôi thì từ đầu đến cuối không hề hay biết gì .

nãy Thẩm xông vào, có vết thương, chắc là bị cha tôi ra tay.

Ông tuy thương Thẩm , nhưng càng sợ mất .

Cơn thèm thuốc nổi , tôi lại châm thêm một điếu.

Tôi hiểu ý của Nam Đình, anh đang Trần Hải và Hồ Thịnh để cảnh cáo tôi.

Cảnh cáo tôi rằng nếu dám động đến Thẩm , thì Hồ Thịnh gặp chuyện, và tôi chắc chắn cũng kết cục giống Trần Hải.

Nhưng mà, Nam Đình à.

Tôi, Thẩm Quân, chẳng có gì tay, nhưng lại mang đầy phản nghịch máu.

Tôi dụi tắt điếu thuốc, đứng dậy rời khỏi cửa hàng tiện lợi.

Nghĩ đến việc sắp , tôi hít một hơi thật sâu.

Gọi một chiếc xe, tôi trở về nhà.

Tôi vẫn không vào nhà, sau bấm chuông thì cha tôi ra mở cửa.

tay ông cầm một cây đánh golf.

là tôi, ông thoáng hiện vẻ kinh ngạc, nhưng tay vẫn không ngừng quật xuống tôi.

Tôi đau đến ôm vai, lùi lại hai bước, suýt nữa ngồi sụp xuống đất.

“Là mày phải không?” Cha tôi nghiến răng ken két, sắc xanh lét.

Ông luôn rất thông minh, đoán ra là tôi cũng chẳng lạ gì.

Có lẽ ông định đánh Thẩm , nhưng tôi đến, nghĩ rằng nếu không có tôi, chuyện chẳng bị lộ ra.

Vì vậy đánh tôi một trận cũng coi trút giận.

“Mày dám quay về!”

Ông lại giơ định đánh.

Tôi lập tức giữ golf, đứng thẳng dậy.

“Tôi đồng ý ly hôn với Nam Đình.”

Cha tôi dường không ngờ tôi vậy, sắc lập tức sững lại.

Tôi buông tay khỏi cây , tay ông cũng dần hạ xuống.

“Điều kiện!” Ông nhíu mày.

“Cho tôi triệu tệ.” Tôi không ngắt một hơi, “Thêm một chiếc xe.”

triệu , tôi định đưa cho Hồ Thịnh để anh ấy thanh toán viện phí đúng hạn cho mẹ tôi.

Ban đầu tôi định bảo cha tôi cam kết chi trả viện phí lâu dài, nhưng tôi hiểu ông quá rõ, tôi không tin ông.

chiếc xe, tôi có mục đích khác.

Cha tôi ra ý đồ của tôi.

Nhưng ông không khó, rất dứt khoát chuyển tiền cho tôi, bảo tôi đến gara một chiếc xe màu đen.

tôi rời đi, ông lạnh một câu: “Đã thì phải giữ lời.”

xe rồi, tôi nhắm lại, xoa xoa mi đã cay.

Thật sự mà , cha tôi dễ dàng đưa tiền cho tôi khiến tôi thật châm biếm.

Bởi vì trước đây mẹ tôi nằm viện, ông không chịu bỏ ra một xu.

Nhưng để Thẩm gả cho Nam Đình, ông sẵn sàng đưa tôi triệu.

triệu, để đổi cuộc hôn nhân cho cô con gái ông yêu thương nhất.

Tôi bỗng nhớ đến lời Thẩm sau ra tù.

, năm đó cha tôi bắt tôi gả cho Nam Đình không phải vì tôi yêu anh năm đáng thương, mà là vì muốn tôi tự miệng cầu xin cho cô , khiến Nam Đình nghĩ rằng vì một đàn ông, tôi có thể tha thứ cho kẻ đẩy mẹ đến bờ tử vong.

Tôi bật cười, cha tôi quả là cao tay.

vậy, Nam Đình không bao yêu tôi ba năm chung sống, tôi mãi mãi không thể thay thế vị trí của Thẩm .

Nhưng ông cũng thật dư thừa, vì Nam Đình đã sớm chán ghét tôi đến tận xương, yêu tôi sao?

Tôi lắc đầu, đời đừng mơ tới chuyện đó.

Tôi mở , bảng điều khiển, động cơ vẫn bình thường, bình xăng đầy.

Thế là tôi lái xe trở lại nhà họ Nam.

, Nam Đình không có ở nhà.

Bản hợp đồng ly hôn mà anh đưa cho tôi ngày trước đặt ngay ngắn trên bàn.

Có lẽ là giúp việc nhà , rồi cất gọn lại để đó.

Tôi cầm cây bút máy màu đen đặt trên bản hợp đồng, ngồi xổm xuống, dứt khoát ký tên .

Hai chữ “Thẩm Quân” tôi viết rất đẹp.

Cũng thật đẹp, để vẽ nên một dấu chấm hết giữa tôi và Nam Đình.

Tôi đứng dậy, hai chữ ấy, khẽ cười.

Thật ra yêu Nam Đình bao năm nay, kết thúc cũng tốt.

Kết thúc rồi, tôi có thể những điều mà muốn.

Có lẽ mọi thứ đều đã không liên quan đến anh nữa.

nhớ đến cô con gái điên khùng của nhà họ Thẩm – Thẩm Quân, chứ không nhớ đến vợ điên khùng của Nam Đình – Thẩm Quân.

Từng có , tôi ngang ngược trang trí ngôi nhà của Nam Đình bằng tất những thứ tôi thích.

để anh trở về, có thể cảm nhận hơi thở của tôi.

lại, Thẩm Quân ngày ấy thật nực cười.

May mà, cách tôi tìm cảm giác tồn tại, nhiều nhất cũng là bày mấy món đồ của riêng .

Màu đen – trắng – xám anh thích, tôi chưa từng dám đụng đến.

Tôi cũng từng muốn học theo mấy cảnh phim truyền hình, tháo nhẫn trên tay xuống để lại trên bàn trà.

Nhưng bàn tay trống trơn của , hàng mày và khóe môi tôi cũng không kìm mà tự giễu.

Nam Đình à, anh chưa bao mua nhẫn cho tôi.

Tôi ném hết mọi thứ của ngoài quần áo vào thùng rác bên đường, kéo vali lái xe rời khỏi nhà họ Nam.

Bắc Thành nổi gió.

Lá cây bên đường rung rinh, tôi lái xe đến ngã rẽ thứ hai, chờ đèn đỏ, ngẩng liền kiểu xe và biển số quen thuộc đối diện chéo.

Đó là xe của Nam Đình.

Thật ra không phải vì tôi tốt, mà vì thường là Nam Đình trở về, tôi ôm một chút hy vọng may rủi mà thôi.

Tôi muốn anh một lần nữa, lần cuối cùng.

Tùy chỉnh
Danh sách chương