Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/8fGgsTfAdi

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

1

Khi tôi đẩy cánh cửa sân thượng ra, hai tên nhóc phản diện đang ngồi sóng vai trên mép tầng thượng.

Gió thu se lạnh thổi lay những chiếc áo sơ mi rộng thùng thình, trống rỗng của bọn họ, để lộ thân hình nhỏ bé, gầy gò đến đáng thương.

Trần Dạng thở dài: “Cuộc sống thật vô vị, em muốn chết quá.”

Trần Tích im lặng.

Trần Dạng tiếp tục: “Hay là hôm nay luôn đi? Em đi cùng anh nhé?”

Trần Tích vẫn im lặng.

Trần Dạng nhún vai: “Em không nói gì là anh coi như em đồng ý đó nha?”

Nghe mà tim tôi giật thót.

Ôi cái thằng nhóc này, đúng là tiểu Diêm Vương! Người ta bị tự kỷ, cậu còn mong chờ người ta nói ra được một câu sao?

Sợ bọn họ giây sau sẽ nhảy xuống, tôi lao tới, mỗi tay túm lấy một đứa, kéo cả hai ra khỏi nơi nguy hiểm.

Xuống dưới rồi, tim tôi vẫn còn đập thình thịch. Hú hồn vía! Mở đầu truyện mà nhân vật chính đã tèo thì tôi còn bắt nạt ai nữa?

Tôi vỗ vỗ ngực, định bụng đứng lên nói vài câu. Ai ngờ hai tên nhóc đã đồng loạt lùi ra xa năm mét.

Anh trai Trần Dạng cảnh giác ôm chặt em trai Trần Tích vào sau lưng, vẻ mặt nghiêm túc lại căng thẳng: “Chị là ai? Có phải là bọn buôn người không?”

Tôi vừa bực mình vừa buồn cười. Vừa nãy còn muốn lôi em trai cậu đi tự tử, bây giờ lại ra vẻ bảo vệ con nít. Thật đáng yêu!

Tôi hắng giọng, khom người xuống ngang tầm mắt bọn họ, cố gắng tỏ ra dịu dàng thân thiện: “Chị là con gái của hàng xóm nhà bà ngoại ba đời của cậu ruột út nhà mẹ em, các em cứ gọi chị là chị Thu Thu.”

Khuôn mặt trắng bệch của Trần Dạng vẫn căng thẳng, ánh mắt tràn ngập nghi ngờ như muốn trào ra ngoài.

Tôi vội lục lọi trí nhớ, nhớ lại lời hệ thống dặn dò trước khi đi: “Bố của hai đứa tên là Trần Thiết Lộ, mẹ tên Vương Thúy Lan, bà nội Trương Hà Hoa, ông nội Trần Nhị Qua!” Đây đều là tên tục của họ, nếu không phải người thân quen thì tuyệt đối không ai biết.

Vẻ mặt Trần Dạng lúc này mới hơi giãn ra.

“Chị vừa nói chuyện với viện trưởng trại trẻ mồ côi rồi, sau này hai anh em sẽ ở với chị, đi thôi, về nhà.”

Tôi đưa tay muốn nắm lấy tay cậu, nhưng cậu nhanh chóng rụt tay lại. Bàn tay tôi khựng lại giữa không trung, có chút lúng túng.

Không khí im lặng vài giây. Trên khuôn mặt Trần Dạng thoáng qua vẻ do dự và giằng xé, cuối cùng cậu vẫn cúi đầu kéo dài tay áo sơ mi, nhét vào tay tôi: “Chị cầm cái này đi.”

Trần Tích đứng bên cạnh thấy vậy, ngoan ngoãn bắt chước theo, cũng nhét tay áo sơ mi còn lại vào tay kia của tôi.

Ừm. Giống như đang dắt hai chú cún con vậy. Về nhà thôi nào!

2

Vì hệ thống bảo tôi phải ức hiếp hai đứa, nuôi nấng chúng thành những tên phản diện độc ác. Vậy thì tôi sẽ cho chúng ngủ riêng.

Là anh em sinh đôi, chắc chắn quan hệ rất tốt đúng không? Ngủ riêng buổi tối chắc chắn sẽ rất cô đơn, có lợi cho sự nảy mầm của những suy nghĩ đen tối trong lòng.

Nhưng vấn đề là, căn nhà hệ thống cho quá nhỏ, chỉ có hai phòng ngủ nhỏ. Không sao cả, tôi ngủ sofa là được rồi. Sofa mềm mại lắm mà. Chỉ là thỉnh thoảng ngủ say quá lại “bịch” một tiếng ngã xuống sofa thôi.

Nhưng không sao, đạt được mục đích là tốt rồi! Tôi xoa xoa cái eo bị ngã bầm tím, cười đắc ý. Hoàn toàn không để ý đến hai tên nhóc đang bám cửa phòng, lén lút nhìn trộm phía sau.

Trần Dạng thì thầm: “Sao cô ta ngã đau như vậy mà vẫn vui vẻ thế? Chẳng lẽ bị ngã đến ngốc rồi?”

Trần Tích im lặng.

Trần Dạng nói tiếp: “Nhưng mà cô ta cũng tốt bụng thật, nhường hai phòng ngủ duy nhất cho chúng ta.”

Trần Tích vẫn im lặng.

Trần Dạng như hạ quyết tâm, nắm lấy tay em trai: “Được rồi, vậy thì tạm thời cho phép cô ta làm chị của chúng ta vậy.”

Trần Tích chớp chớp mắt, tỏ vẻ đồng ý.

3

Tôi viết một bản “Kế hoạch ức hiếp phản diện”, nghiêm túc thực hiện theo đặc điểm của từng đứa.

Em trai bị tự kỷ đúng không? Chắc chắn không thích nói chuyện, vậy thì tôi sẽ ngày ngày quấn lấy cậu ta lải nhải, làm cậu ta phiền chết đi được.

Anh trai bị trầm cảm đúng không? Chắc chắn không thích ra ngoài, vậy thì tôi sẽ ngày ngày dẫn cậu ta đi cắm trại leo núi phơi nắng, làm cậu ta mệt chết đi được.

Chiều hai đứa tan học về nhà, phải về phòng làm bài tập. Tôi túm lấy cổ áo hai đứa: “Đứng lại!”

Trần Dạng dừng bước, nhíu mày khó chịu nhìn tôi. Trần Tích chớp đôi mắt đen láy, yên tĩnh như một chú chuột lang nước nhỏ.

“Hôm nay không cần làm bài tập đâu.” Dù sao hai đứa cũng là phản diện, thiên tư thông minh, không làm bài tập vẫn có thể lần nào cũng đứng nhất.

Tôi chống nạnh tuyên bố: “Chúng ta đi cắm trại!”

Trần Dạng là người đầu tiên quay ngoắt đầu: “Không đi.”

Tôi cười nham hiểm: “Thật sự không muốn đi sao?”

“Ừm.”

“Vậy thì thôi vậy.” Tôi tiếc nuối nói: “Chỉ có thể như vậy thôi.”

Nói xong, thừa lúc cậu không để ý, tôi ôm ngang eo cậu lên, bế vào lòng rồi đi ra ngoài. Vừa đi vừa nhún nhún hai cái. Ừm, nhẹ như một con mèo vậy.

Trần Dạng kinh hãi: “! Chị thả em ra! Thả em xuống! Đừng có chạm vào em! Chị là đồ đàn bà xấu xa! Em ghét chị!”

Mặc kệ cậu ta cào cấu cắn xé, tôi vỗ vỗ mông cậu, ném cậu vào trong xe, đưa tay xoa rối mái tóc cậu, cười tươi rói: “Mụ phù thủy đưa các em đi cắm trại đây!”

Trần Tích có chút lo lắng đi theo sau chúng tôi, có vẻ muốn giúp anh trai nhưng không biết làm thế nào. Cuối cùng thấy anh trai bị tôi ném lên xe, cậu tự mở cửa rồi cũng ngồi vào.

Tôi sắp bị cậu làm cho tan chảy mất rồi. Không nhịn được đưa tay sờ sờ đầu cậu: “Ngoan lắm.”

Ánh mắt Trần Tích khẽ động, rồi lại nhanh chóng trở về vẻ bình tĩnh.

Trần Dạng khinh bỉ: “… Đồ vô dụng.”

4

“Ôi, cái nắp chai này vặn mãi không ra. Trần Dạng, giúp chị một chút.”

Có con rồi, sao tôi có thể tự mình động tay động chân được chứ? Phải sai bảo, phải ức hiếp mới đúng.

Chuyện này cũng tiện thật đấy. Không đau không khổ mà có con, lại còn hẳn hai đứa. Lớn lên trông cũng xinh xắn, sau này chẳng phải một đứa bóp vai đấm lưng cho tôi, một đứa ngọt ngào gọi tôi rồi đút trái cây cho tôi ăn sao? Chỉ nghĩ thôi đã thấy khóe miệng không nhịn được mà cong lên rồi.

New 2

Tùy chỉnh
Danh sách chương