Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3VYaisX5Gr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Còn chưa kịp nghĩ kỹ, giấc mộng đẹp đã bị Trần Dạng lạnh lùng cắt ngang: “Chị không có tay à?”
Cái thằng nhóc chết tiệt này! Thôi bỏ đi, cái này không trông mong được rồi.
Tôi lại tươi cười nhìn Trần Tích: “Trần Tích à.”
Trần Tích đang ôm nửa quả táo gặm, hai má phồng lên như một chú chuột hamster đang nhồi nhét thức ăn. Nghe thấy tiếng gọi, cậu nghiêng đầu nhìn tôi, đôi mắt đen láy như hai viên nho.
!!! Ai bảo đứa trẻ này ảm đạm cô độc chứ? Đứa trẻ này tuyệt vời quá!
“Ê… em… chị… cái này… thôi bỏ đi, chị tự làm vậy.” Đứa trẻ đáng yêu như vậy, thật không nỡ ức hiếp cậu chút nào.
Nhưng vừa định quay người đi, một bàn tay nhỏ nhắn trắng như tuyết đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt, lấy đi chai nước khoáng trong tay tôi. Tôi ngẩn người.
Nước rất nhanh đã được đưa trả lại, nắp chai đã được vặn ra. Quay đầu nhìn, chủ nhân của bàn tay ấy là Trần Dạng, hàng mi dài khẽ rủ xuống, giả vờ như không có chuyện gì, chăm chú quan sát những con kiến trên mặt đất.
Ai mà biết được, hai má trắng nõn mềm mại của cậu đã ửng hồng cả lên rồi.
[A hóa ra đều là những đứa trẻ ngoan!]
Một cảm giác mềm mại khó tả trào dâng trong lòng, khiến tôi không nhịn được đưa tay ôm chặt Trần Dạng vào lòng.
Đồng tử Trần Dạng hơi co lại, tay chân vùng vẫy muốn thoát ra: “Em đã bảo đừng chạm vào em rồi mà! Đồ đàn bà xấu xa!”
Tôi xoa xoa mái tóc mềm mại của cậu, thoải mái nheo mắt lại: “Xấu xa gì chứ, gọi một tiếng, mạng này cũng cho em!”
5
Ăn no nê xong, tôi cùng hai nhóc tì nằm dài trên bãi cỏ ẩm ướt, thoang thoảng mùi hương cỏ dại.
Tôi chỉ tay lên đám mây trên trời, khẽ đẩy Trần Tích: “Nhìn kìa! Tròn xoe như một quả bóng bay khổng lồ!”
Trần Tích chớp chớp mắt, tỏ vẻ rất giống.
Trần Dạng hừ lạnh một tiếng: “Giống quả bom thì có.”
Tôi cạn lời: “… Vậy đám mây kia thì sao? Giống cây nấm lớn không?”
Trần Dạng đáp: “Ừm, giống đám mây hình nấm sau vụ nổ hạt nhân.”
Tôi lại cạn lời: “…” Ha ha, đúng là trò đùa địa ngục. Ấn số 1 để Phật Tổ tha thứ cho em.
Tôi vội vàng bịt tai Trần Tích lại: “Trần Dạng, em trai em còn ở đây đấy!”
Trần Dạng không nói gì, chỉ khẽ “ừ” một tiếng rồi quay người đi.
Nhìn thấy cậu như vậy, lòng tôi chợt chua xót. Gần như đoán được cậu đang nghĩ gì.
[Biết thế mình đã không lên tiếng rồi, lần nào mình nói cũng khiến mọi người mất hứng, mọi người đang vui vẻ như vậy mà, mình đáng lẽ nên im lặng thu mình vào một góc, âm thầm khao khát nhìn nụ cười của người khác, trở lại làm một bóng ma nhỏ bé không ai để ý.]
Nghĩ đến đây, lòng tôi lại càng xót xa. Vội vàng nói: “Ôi em đừng nói, đúng là giống quả bom thật này, Trần Dạng trí tưởng tượng của em phong phú quá đi! Trần Tích, anh trai em giỏi thật đúng không?”
Bóng lưng cứng đờ của Trần Dạng khẽ run lên.
“Theo chị thấy thì tương lai Trần Dạng lớn lên chắc chắn tiền đồ vô lượng, đến hình dạng một đám mây thôi mà em cũng có thể có cái nhìn độc đáo như vậy!”
Trần Dạng chậm rãi quay người lại, cố gắng kìm nén khóe miệng đang không ngừng cong lên, ánh mắt lại sáng ngời: “Cũng tàm tạm thôi.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng dỗ được cậu vui rồi. Mù quáng khen ngợi cậu ta như vậy, để sau này cậu ta tự tin, kiêu ngạo, ngông cuồng, cũng coi như góp phần xây dựng con đường trở thành phản diện của cậu ta vậy!
Thôi kệ, tôi có nhịp điệu của riêng mình. Tự an ủi xong, tôi lại nghiêng người sang trêu chọc Trần Tích.
“Trần Tích, em thích hát không? Hay là chị đăng ký cho em một lớp học nhạc nhé? Trần Tích, có thích uống trà đào không? Ngày mai chị mua cho em cái áo phông trà đào đang hot gần đây, không thích trà đào sao? Vậy thì mua cho em cái áo hình rồng hoàng đế nhé? Chắc chắn rất hợp với em.”
Trần Tích vẫn im lặng. Cảm giác như không có chủ đề nào có thể khơi dậy cảm xúc của cậu. Cậu chỉ tồn tại trong thế giới nhỏ bé của riêng mình.
Chẳng lẽ sau này phản diện và tay sai thân tín lại dùng ngôn ngữ ký hiệu hoặc ám hiệu bằng mắt để trao đổi kế hoạch hủy diệt thế giới sao? Vậy thì không được! Hừ, tôi không tin! Không có chủ đề nào mà tôi không thể nói chuyện được!
“Ê Trần Tích, chị thấy hôm qua em tan học cứ nhìn chằm chằm một bạn gái rất lâu, chẳng lẽ em thích người ta à?”
Bàn tay đặt bên người Trần Tích khẽ nắm lại. Tôi mừng rỡ! Cậu ấy có hứng thú với chuyện này!
Tôi thừa thắng xông lên: “Em không nói gì, cũng không bày tỏ với cô bé, làm sao cô bé biết em thích cô bé được? Thầm mến một người là một cuộc binh hoang mã loạn của riêng mình, cứ như vậy lâu dài trong lòng em sẽ rất đau khổ đấy, để chị giúp em nhé. Ngày mai chị sẽ đón em, chị sẽ giúp em nói ra là em thích cô bé!”
Lời vừa dứt, tay áo tôi bị người ta kéo lại. Trần Tích mặt đỏ bừng, vẻ mặt rất lo lắng, miệng hơi hé mở, dường như muốn nói gì đó.
Tôi vỗ vỗ tay cậu: “Chị biết rồi, chị hiểu hết mà, đừng lo lắng, chị là chỗ dựa vững chắc nhất của em!”
Nói xong, tôi giả vờ như sắp nhắn tin cho phụ huynh của cô bé: “Ê cô bé tên là Sương Sương đúng không, chị giúp em hẹn cô bé ra nhé.”
Tay áo tôi sắp bị người ta xé rách mất rồi. Trần Tích lại muốn ngăn cản hành động trong tay tôi.
Tôi tránh đi, giấu tay ra sau lưng, rất xấu tính trêu cậu: “Sao vậy? Có phải là không đợi được nữa rồi không?”
Trần Tích lắc đầu điên cuồng.
“Vậy thì là…” Tôi mong đợi nhìn đôi môi anh đào hơi run rẩy của cậu, dụ dỗ: “Nói ra đi, chị đều có thể giúp em.”
Trần Tích nhíu mày, bàn tay nhỏ bé nắm chặt, miệng há ra sắp nói: “… “
Không khí ngưng trệ. Trần Dạng đột nhiên cắt ngang chúng tôi: “Em ấy chỉ là thấy sau lưng cô bé kia có một con sâu róm, không biết mở miệng như thế nào thôi, nên mới cứ nhìn chằm chằm vào cô bé.”
Trần Tích lập tức thở phào nhẹ nhõm, ngậm miệng lại ngước mắt nhìn tôi tỏ vẻ đồng ý.
Dường như cảm thấy đã giúp em trai giải vây, Trần Dạng có chút đắc ý lại mong đợi nhìn tôi, dường như muốn được khen ngợi thêm một câu nữa.
Thôi xong. Tự mình vác đá đập vào chân mình. Tôi nghiến răng vỗ vỗ vai Trần Dạng: “Thằng nhóc này, em hiểu chuyện quá đấy!”
Nhưng sau chuyện này, tôi cũng coi như có thu hoạch, ít nhất cũng biết cách đối phó với sự im lặng của Trần Tích rồi. Không sao, sau này còn nhiều thời gian mà!
6
“Trần Tích, ra ăn trái cây nào!” Tôi gõ cửa phòng Trần Tích, sau đó dứt khoát đẩy cửa ra: “Đây là cherry em thích nhất…”
Lời còn chưa dứt, tôi đã thấy Trần Tích vẻ mặt hoảng hốt. Cậu đang giấu thứ gì đó trong tay xuống dưới bàn.
Tôi gãi gãi đầu. Năm nay cậu bao nhiêu tuổi rồi nhỉ? Có phải là đến cái tuổi đó rồi không?
Thế là tôi nở một nụ cười đầy thông cảm, an ủi cậu: “Ôi không sao đâu, trẻ con tuổi dậy thì mà, chuyện này bình thường lắm.”
New 2