Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9f8qKa506B
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Không lâu sau, tôi nhìn dòng chữ “Đã lưu số của bạn là AAA Chị Đồ Tể” mà anh chàng kia gửi đến trên điện thoại thì nổi trận lôi đình.
“Trần Dạng!!!” Tiếng gầm rú của tôi vang vọng khắp núi.
Trần Dạng nắm tay Trần Tích: “Chạy mau!”
11
Ngày hai cậu nhóc phản diện tròn mười tám tuổi, hệ thống đến thị sát. Lúc ấy hai đứa vừa thi đại học xong, ở nhà rảnh rỗi sinh nông nổi. Tôi liền sai bảo hai đứa hầu hạ mình, đấm lưng, bóp chân cho tôi.
Hai đứa đã trổ mã thành những chàng trai cao lớn, chân dài, khuôn mặt thì đẹp trai hơn cả tượng tạc. Đôi mày thanh tú, ánh mắt dịu dàng khẽ cụp xuống, khóe mắt trái phải mỗi bên đều có một nốt ruồi lệ, toát ra một vẻ ngông nghênh khó tả. Quả thật tôi đã nhặt được bảo bối rồi còn gì.
Hàng xóm láng giềng ngày nào cũng khen hai đứa trẻ này, làm tôi nở mày nở mặt. Hai đứa cao hơn tôi cả một cái đầu, đi ra ngoài trông chẳng khác nào vệ sĩ của tôi. Tôi ưỡn ngực, bước đi nhẹ nhàng như có gió dưới chân, chỉ cảm thấy mọi người xung quanh đều đang nhìn chúng tôi, ánh mắt tràn đầy ngưỡng mộ. Nhìn gì mà nhìn? Đều là em trai tôi cả đấy.
Trần Tích càng lớn càng quấn quýt tôi, thích rúc vào lòng tôi ôm ấp nũng nịu. Một tiếng “chị” ngọt xớt gọi đến quen cả miệng, ánh mắt ướt át nhìn sang chẳng khác nào một chú cún nhỏ vừa ngoan vừa trung thành.
Trần Dạng thì lại là kiểu chàng trai bề ngoài lạnh lùng, bên trong ấm áp, miệng lưỡi thì độc địa. Thích đối đầu với tôi, tôi nói gì là cậu ta cãi nấy, nhưng trong lòng lại ngày càng hướng thiện.
Tôi thật sự không nỡ rời xa. Cho nên khi hệ thống thông báo nhiệm vụ đã hoàn thành, đến lúc phải rời đi, tôi đã do dự.
“Thật sự hoàn thành rồi sao? Hai đứa này nhìn đâu còn giống phản diện nữa đâu!”
Hệ thống bảo tôi đừng lo.
Tôi suy nghĩ một hồi: “Cho tôi thêm một tuần nữa đi.”
Hệ thống đồng ý.
12
“Chị ơi!” Vừa về đến nhà, Trần Tích đã ôm chầm lấy eo tôi. Giống như một chú cún nhỏ, em ấy dụi đầu vào vai tôi cọ tới cọ lui. Tôi xoa mái tóc đen mềm mại của em ấy, trái tim như đang ngâm trong hũ rượu nếp cái.
“Em nói chị nghe này, hôm nay em và anh hai đã đi…”
“Trần Tích!” Trần Dạng cắt lời em ấy: “Chị mệt rồi, em để chị nghỉ ngơi trước đi.”
Trần Tích bĩu môi, có chút không vui nói: “Vâng, chị mau đi tắm rồi ngủ đi ạ.”
“Lại đây, Trần Tích.” Hai đứa vào phòng ngủ, đóng cửa lại.
Tôi thật sự rất mệt, không nghĩ nhiều liền vào phòng ngủ bên cạnh. Kể từ sau lần sinh nhật đầu tiên, hai đứa đã kiên quyết đòi ngủ chung, trả lại phòng ngủ kia cho tôi. “Dù sao sau này việc học cũng nặng, làm bài tập về nhà xong cũng muộn, ra ngoài tắm sẽ làm phiền giấc ngủ của chị.”
Tôi không đồng ý thì hai đứa lại làm ầm ĩ đòi ngủ sofa cùng nhau. Một đứa ôm chăn gối ngủ dưới đất, tôi đành phải chuyển vào.
Một đêm ngủ say giấc, sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi nghe thấy bên ngoài có người đang nói chuyện.
“Phải làm sao đây? Chị đối tốt với chúng ta như vậy, anh lại thi kém như thế, thật có lỗi với chị.” Hình như là giọng của Trần Dạng.
“Thà đi chết quách cho xong, đừng cản anh.” Sau đó là một tràng tiếng đồ vật rơi vỡ.
Tôi giật mình vội vàng đẩy cửa ra. Tóc tai rối bời xõa tung sau lưng, trên người mặc một chiếc áo ngủ mỏng rộng thùng thình, dép lê đi vội vàng cũng rớt mất một chiếc.
“Trần Dạng!” Tôi nhào tới ôm chặt lấy em ấy. “Không sao đâu, thi kém cũng không sao, điểm số không quan trọng, chúng ta khỏe mạnh vui vẻ là được rồi.”
Trần Dạng khựng lại một giây, rồi ôm chặt lấy tôi, vùi đầu vào hõm vai tôi, giọng nghe rất tủi thân: “Chị ơi, nhưng em có lỗi với chị…”
“Không có lỗi với chị! Em đã cố gắng hết sức rồi! Thi đại học vốn dĩ không dễ dàng, sai sót cũng là chuyện bình thường, nếu không chịu được thì chúng ta thi lại!”
“Tách” một giọt nước mắt ấm nóng rơi xuống, nóng rực nơi cổ tôi. “Huhu chị ơi…”
Trần Tích nói tuy điểm thi đại học chưa có, nhưng thầy giáo đã bảo qua đối chiếu đáp án, Trần Dạng ước tính điểm của mình thấp hơn bình thường hơn một trăm điểm. Tuy tôi cũng cảm thấy tiếc nuối, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác. Chỉ có thể cố gắng ở bên cạnh Trần Dạng, sợ em ấy lại nghĩ quẩn.
Chưa đầy một tuần nữa là đến ngày công bố điểm, đầu óc tôi rối bời, không biết tiếp theo phải làm gì. Chỉ có thể cố gắng an ủi Trần Dạng thật tốt trước khi rời đi.
Trần Dạng buồn bã, Trần Tích cũng theo đó mà không vui. Hai đứa chẳng nói chẳng rằng, ngày nào cũng ủ rũ cúi đầu, ánh mắt ảm đạm. Gặp tôi cũng không còn mắt sáng rực rỡ gọi “chị” nữa.
Tôi lại chuyển sang an ủi Trần Tích.
13
“Chị mua gà nướng mà hai đứa thích nhất này! Mau ra đây thôi!” Tôi vừa gọi Trần Tích và Trần Dạng, vừa mở túi ni lông.
Một lúc lâu sau hai đứa mới lững thững bước ra từ phòng ngủ, đầu cúi gằm.
“Này, mỗi đứa một cái đùi gà to.” Tôi đeo găng tay xé thịt gà, chia vào bát cho hai đứa.
“Cấm không được mặt mày ủ rũ! Bất kể thế nào cũng phải vui vẻ lên, đừng có suy nghĩ nặng nề về chuyện được mất! Nghe rõ chưa!”
Hai đứa gật đầu, cố gắng nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.
Tôi: “… Haiz, thôi bỏ đi, ăn đùi gà đi.”
Trần Tích gắp đùi gà lên: “Em không thích ăn đùi, chị ăn đi ạ.”
Trần Dạng gắp đùi gà lên: “Em không xứng ăn đùi, chị ăn đi ạ.”
Tôi nhìn mà tức nghẹn cả bụng, trực tiếp cầm đũa gõ vào đầu mỗi đứa một cái.
“Cái gì mà xứng với không xứng, mau ăn đi!”
Tôi gắp cánh gà bỏ vào bát mình: “Như vậy được chưa, ăn đi ăn đi.”
Mấy người mới im lặng nhai. Con gà nướng thơm lừng lúc này chẳng khác nào nhai sáp, không chỉ vì vài ngày nữa tôi sẽ rời đi, mà còn vì hai đứa này lại bắt đầu ủ rũ nữa rồi.
Có phải bệnh cũ tái phát không? Tôi đã xem cổ tay Trần Dạng, không có vết thương mới. Trần Tích cũng đã có thể nói chuyện, chỉ là bây giờ không vui, không muốn nói.
Xem ra không có vấn đề gì nghiêm trọng. Hai đứa sau này nghĩ thông suốt là được. Cùng lắm tôi bỏ tiền ra cho Trần Dạng học lại một năm. Nhưng tôi cảm thấy Trần Dạng không có khả năng sai sót, có lẽ là em ấy tự đánh giá sai cũng nên. Đợi đến khi tra điểm chắc chắn sẽ cho em ấy một bất ngờ.
Sau khi hạ quyết tâm, miếng gà trong miệng lại thơm ngon trở lại.
14
Rất nhanh đã đến ngày tra điểm. Đêm tra điểm cũng là đêm tôi rời đi.
Tôi cố gắng thế nào cũng không thể nhếch khóe miệng lên nổi một nụ cười an ủi. Tôi chỉ có thể ngồi giữa hai đứa, vỗ nhẹ lên vai chúng.
Máy tính hai đứa không muốn dùng, nói màn hình to quá, sau khi biết điểm nhìn vào tim chịu không nổi, đều dùng điện thoại tra.
“Chị ơi, em nhớ ra em để quên kính ở trong phòng rồi, chị có thể giúp em lấy không ạ? Chân em căng thẳng quá bị tê mất rồi.”
Thật ra chân tôi cũng tê rần vì lo lắng, nhưng ngại không dám nói. Thế là tôi giả vờ trấn tĩnh đứng dậy. Vừa lấy kính xong, đi ra ngoài, liền nghe thấy có người “oa” một tiếng khóc nấc lên. Là Trần Dạng.
New 2