Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/8fGgsTfAdi

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1:

Văn án:

Lần đầu tiên ta diện kiến hoàng hậu, liền làm gãy trâm phượng của người.

Hoàng hậu nói ta được sủng mà kiêu, giận đến mức muốn hạ lệnh đánh ta bằng trượng.

Nào ngờ hoàng thượng lại ngăn lại, thản nhiên nói:

“Thôi đi, đầu óc nàng ấy không được minh mẫn cho lắm.”

Hoàng hậu cắn răng, cười lạnh, nói hoàng thượng bị sắc làm mờ mắt.

Về sau, hoàng hậu phát hiện… đầu óc ta quả thật có vấn đề.

1.

Ta là con út trong nhà, mấy tỷ tỷ đều đã sớm xuất giá. Thế nên khi thánh chỉ tuyển phi truyền đến, người được chọn vào cung đương nhiên là ta. Các tỷ ta ai nấy đều khóc sưng mắt. Chỉ có mình ta ôm bát cơm ăn ngon lành. Phụ thân liếc ta một cái, ánh mắt thâm sâu hỏi ta có muốn vào cung không. Ta chẳng buồn ngẩng đầu, vừa ăn vừa thuận miệng đáp một tiếng: “Không muốn.”

Đại tỷ nước mắt đầm đìa khuyên ta rằng vào cung rồi sẽ có vô số vàng bạc châu báu tha hồ mà đeo. Nhị tỷ thì cắn khăn nói trong cung có nhiều mỹ nhân tỷ tỷ có thể chơi cùng ta. Ta mặc kệ hết. Mãi cho đến khi phụ thân đá ta một phát, bảo rằng vào cung rồi sẽ có thịt chân giò to mà ăn.

Thế là hôm sau, ta vui vẻ thu dọn hành lý, được kiệu thẳng vào cung. Việc đầu tiên sau khi đặt chân vào hậu cung, chính là sai ngự thiện phòng làm món chân giò kho tàu cho ta. Kết quả, Xuân Đào – nha hoàn mà phụ thân cử đến hầu hạ – lại bảo ta phẩm chất quá thấp, không được ăn chân giò.

Ta mím môi, không cam lòng hỏi tiếp:

“Thế tôm sú xào sen thì sao?”

Xuân Đào lại lắc đầu.

“Vịt quay ngũ vị?”

Ta liền đọc một lèo cả chục món ăn ngon, nhưng tất cả đều bị phủ quyết.

Ta không nhịn nổi nữa, òa lên khóc nức nở. Phụ thân ta tuổi tác không nhỏ rồi, sao còn gạt trẻ con chứ? Xuân Đào thấy vậy, vội nhét vào miệng ta một miếng bánh ngọt. Vị ngọt lan ra nơi đầu lưỡi.

Ta nức nở ngừng khóc, chìa bàn tay trắng nõn ra với Xuân Đào, mắt long lanh nhìn cô.

“Muốn nữa.”

Xuân Đào đành đem hết bánh trên người đưa cho ta, ta vui sướng ăn ngấu nghiến. Cô thở phào một hơi, nhẹ giọng bảo:

“Lão gia đưa chủ tử vào cung cũng là chuyện bất đắc dĩ thôi. Tính chủ tử hiền lành, chỉ cần không tranh không đoạt, thì ở trong cung vẫn có thể sống yên ổn.”

“Dù phẩm cấp của chủ tử có hơi thấp, ăn mặc chi dùng chẳng sánh được các nương nương được sủng ái, nhưng ít ra vẫn có thể sống ung dung.”

Ta nhíu mày, cắn đũa nhìn bàn ăn đầy rau xanh trước mặt. Bỗng vỗ bàn đứng bật dậy, hùng hồn giơ tay chỉ trời mà thề thốt:

“Ta muốn làm phi!”

“Gì cơ?” Xuân Đào trợn tròn mắt, vội bịt miệng ta lại: “Chủ tử, lời này không thể nói bừa đâu!”

Ta gật bừa cho qua, lại cầm đũa tiếp tục ăn cơm, vừa ăn vừa mắng phụ thân là đại lừa đảo. Ăn no nê xong, ta lăn ra giường vỗ bụng thoả mãn.

Chợt nhớ lúc sắp đi, mẫu thân nắm tay ta khóc như mưa, dặn đi dặn lại phải viết thư thường xuyên. Thế là ta bật dậy, moi giấy bút ra, suy nghĩ một lát rồi cầm bút viết:

Kính hỏi an mẫu thân phụ thân, con gái vào cung mọi việc đều ổn, chỉ có ăn uống hơi kém một chút. Nhưng xin mẫu thân yên lòng, con gái nhất định chăm chỉ giành lấy thánh sủng, mong sớm ngày được ăn chân giò.

Viết xong, ta nghiêm túc giao thư cho Xuân Đào.

Sáng hôm sau, Xuân Đào kéo ta dậy rửa mặt chải đầu. Ta nhìn trời còn chưa sáng hẳn, nũng nịu hỏi cô có thể ngủ thêm một khắc được không. Xuân Đào thở dài một tiếng, đồng ý. Kết quả, ta ngủ luôn đến lúc mặt trời lên cao. May mà hiện tại hoàng thượng chưa lập hoàng hậu, ta không phải mỗi sáng đều đi thỉnh an. Ước gì hoàng thượng cả đời không lập hoàng hậu thì hay biết mấy.

Ăn xong bữa trưa, ý chí giành sủng càng thêm mãnh liệt.

Ta kéo Xuân Đào ra ngoài dạo chơi. Trong thoại bản viết thế mà – phi tử nọ vừa vào cung, liền tình cờ gặp hoàng đế ở ngự hoa viên, từ đó yêu nhau say đắm. Cho nên ta dạo rất chăm chỉ. Xuân Đào nhìn ta hào hứng vậy cũng chẳng nỡ ngăn, chỉ có thể theo sát phía sau đề phòng ta gây họa.

Ai ngờ chưa kịp gây họa, họa đã tự tìm tới.

Gần đình viện, có một cô gái mặc váy hồng, tóc tai rối bù quỳ dưới đất. Trước mặt cô ta là một nữ tử trông giống phi tử, nhìn trang phục thì có vẻ phẩm cấp không thấp.

Lẽ nào… đây là truyền thuyết về cung đấu?!

Ta hưng phấn kéo Xuân Đào lại gần xem, Xuân Đào sống c.h.ế.t không chịu đi, liên tục lắc đầu. Ta đành thoả hiệp, cùng cô nấp sau bụi cây nhìn trộm. Ban đầu Xuân Đào không dám nhìn, nhưng rồi cũng tò mò ló nửa cái đầu ra.

Chỉ thấy nữ tử kia đạp chân lên lưng nữ tử áo hồng, giọng điệu ngông nghênh đầy kêu căng:

“Còn để bổn cung thấy ngươi ăn mặc lòe loẹt đi lại trong ngự hoa viên, ta liền cho ngươi đi làm mồi cho cá chép Thái Dịch Trì!”

“Còn không mau cút!”

Nữ tử kia lí nhí đáp một tiếng, rồi luống cuống bò dậy chạy mất.

Ta lo lắng quay sang hỏi Xuân Đào: “Hôm nay ta có ăn mặc lòe loẹt không?”

Xuân Đào nhìn ta, lắc đầu đầy bất đắc dĩ.

Ta thở phào, chưa kịp nhẹ nhõm thì một giọng nữ chói tai vang lên ngay trên đầu:

[ – .]

“Ngươi là người của cung nào?”

Xong rồi, bị bắt rồi!

Ta rầu rĩ ngẩng đầu lên, đập ngay vào mắt là một gương mặt xinh đẹp rạng rỡ như ánh dương mùa xuân. Nàng ta nhìn thấy ta, liền phì cười:

“Ngươi cũng là phi tử?”

Giọng điệu đầy trêu chọc, tựa như rất khinh thường ta. Ta vừa nghe liền thấy bực, đầu óc nóng lên, lưng thẳng tắp, lớn tiếng phản bác:

“Cha ta đưa ta vào cung là để làm sủng phi đó! Ngươi… ngươi… ngươi không được đánh ta!”

Câu sau càng nói càng yếu. Xuân Đào ở phía sau bóp eo ta đến đau điếng.

Không ngờ mỹ nhân ấy chẳng những không giận, lại bật cười ha ha, ngón tay tô son đỏ khẽ nhéo má ta:

“Muốn làm sủng phi? Tham vọng không nhỏ nhỉ.”

Ta hơi đắc ý, quay đầu nhìn Xuân Đào, rồi lại chớp chớp mắt nhìn mỹ nhân tỷ tỷ:

“Tỷ cũng là phi tử của hoàng đế à?”

Nàng ta kiêu hãnh ưỡn ngực, đáp:

“Bổn cung là quý phi! Giờ hậu vị còn trống, cả hậu cung này bổn cung là người có phẩm cấp cao nhất!”

Ta liền nhìn nàng đầy tôn kính, rồi rụt rè hỏi nhỏ:

“Vậy tỷ có được ăn chân giò mỗi bữa không?”

“Cái… cái gì?” Quý phi dường như bị sốc, mắt tròn xoe nhìn ta, một lúc sau mới hoàn hồn, chỉ tay run run:

“Ngươi vào cung… chỉ vì muốn ăn chân giò?”

Ta nhăn nhó mặt mày, đắn đo rồi khẽ bổ sung:

“Còn có cá chép chiên giòn, thịt kho Đông Pha, bánh bàn tay Phật, thịt viên Tứ Hỷ…”

Quả không hổ là quý phi, nàng nhanh chóng lấy lại phong thái, hào sảng phất tay:

“Đi theo bổn cung, đảm bảo ngươi bữa nào cũng được ăn thịt!”

Ta vui mừng nhảy cẫng lên, thân thiết ôm lấy tay quý phi. Quý phi giãy mấy cái không ra, bèn mặc kệ luôn.

Nơi ở của quý phi to và đẹp hơn nơi của ta gấp bội, chưa bao lâu sau, những món ta gọi đều được bưng lên bàn. Ta ăn đến mắt sáng rỡ, quý phi thì nhìn mà ngẩn cả người.

Còn Xuân Đào… cô đã buông xuôi tất cả.

Khi ta xới đến bát cơm thứ ba, quý phi dè dặt hỏi:

“Trong cung không cho ngươi ăn à?”

Ta mím môi, nghĩ một chút rồi gật đầu:

“Ăn không ngon lắm.”

Quý phi nghe vậy càng nhìn ta đầy xót xa:

“Tốt lắm, ngoan, ăn nhiều vào, không đủ thì bảo họ nấu tiếp.”

Ta hớn hở gật đầu:

“Cảm ơn quý phi tỷ tỷ, tỷ thật tốt.”

Quý phi nghe vậy, ánh mắt chợt trầm xuống:

“Ngươi là người đầu tiên nói bổn cung tốt.”

Miệng ta nhét đầy đồ ăn, nhưng mắt vẫn sáng long lanh nhìn nàng, nghiêm túc nói:

“Quý phi tỷ tỷ là người tốt nhất thiên hạ!”

Khóe môi quý phi khẽ cong lên, nhưng rất nhanh sau đó, nụ cười tắt hẳn.

Bởi vì suốt ba tháng sau, ngày nào ta cũng sang ăn chực đúng giờ.

Sáng sớm dậy ăn tiểu long bao nhân cua ngon đến mức muốn rớt cả lưỡi. Ăn xong ta liền đòi chơi bài lá với quý phi. Ăn trưa xong, nàng muốn nghỉ ngơi một lát thì ta lập tức lôi nàng dậy chơi cờ vây.

Bởi ta phát hiện, mỗi lần chơi cờ là tiểu bếp sẽ chuẩn bị trà điểm tâm. Bánh hạnh nhân nóng hổi vừa ra lò ăn kèm trà sữa bò, đúng là mỹ vị nhân gian.

Tối đến ta mới luyến tiếc rời đi.

Sau vài tháng, ta mập ra một vòng, còn quý phi thì gầy rộc một vòng.

Cuối cùng, nàng không chịu nổi nữa, nghiến răng nghiến lợi, gói ta lại… rồi dâng thẳng lên cho hoàng đế.

New 2

Tùy chỉnh
Danh sách chương