Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9fAnKCZL1C
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Mỗi lần thấy với Tề Minh nhau, bề anh ta bình tĩnh như không, quay về phát điên, mấy chục triệu cái xe lao đường núi, liều mạng chơi, vài chiếc xe giới hạn của tôi đều bị anh ta phá đấy!
“Lúc ra nước , anh ta nghe kia không quen là luôn chuyện ty, mệt đến mức Kỳ với mấy kia như con nuôi phải xử lý hộ việc.”
A Nam nói hăng quá, hoàn toàn không để ý phía có Đới Tuyết Kiều và Kỳ từ lầu bước xuống.
“ Kỳ giờ ba mươi tuổi già như ông cụ, tôi nói cho nghe, đều do bạo quyền của Đới Tuyết Kiều hại đấy.”
Tôi ra hiệu mắt, cô ấy vẫn không biết, hỏi tôi nheo mắt gì.
“…”
Tôi lắc , mặc kệ.
Rồi nghe giọng Đới Tuyết Kiều vang phía trên A Nam, nửa nửa không: “Anh phát điên?”
Tiếp theo là tiếng Kỳ tức giận: “Tôi già như ông cụ?”
A Nam đơ mất nửa giây, chậm rãi đặt tách trà xuống, tao nhã đứng , lịch sự với lưng, rồi co chân chạy, không quên kéo Kỳ xuống nước:
“Chuyện tung tin Tề Minh là bạch nguyệt quang của Tiểu Hà là Kỳ đấy!”
Một cơn gió ngượng ngập thổi qua.
Kỳ cứng đờ, nịnh nọt Đới Tuyết Kiều: “Hehe, anh, chuyện này…”
Đới Tuyết Kiều nhướng mày: “Không sao, dù sao tôi là cầm thú đội lốt , bóc lột nhân viên, ngay cả bạn bè bịa chuyện lưng, đáng đời.”
“Không không! Sao được!” Kỳ vội vàng: “Anh quản lý ty đâu ra đấy, phát triển phơi phới, chúng tôi dù mệt như gió xuân phơi phới, vinh hạnh lắm !”
“Vậy à, xem ra lần tới tôi đưa Tiểu Hà đi nghỉ, giao ty cho là yên tâm rồi.” Đới Tuyết Kiều nhạt.
Cáo vẫn là cáo, không đấu nổi. Kỳ như sắp ói máu.
Tôi cạnh vui đến không nhịn nổi.
14
Ba năm kỷ niệm ngày cưới, Đới Tuyết Kiều đưa tôi ra đảo nghỉ dưỡng.
Kết quả chưa chơi được ngày, anh vì ăn chút mì Ý có bột hải sản dị ứng.
Anh nằm truyền nước viện, sắc uể oải.
Hơn nữa kiểm tra toàn diện xong, phát hiện anh dị ứng không ít thứ, cộng thêm dạ dày, đau , mấy vặt kiểu tử nhà giàu của tổng tài.
Tôi cầm tờ kết quả một lượt, tặc lưỡi trêu: “Có câu nói bốn trăm bốn mươi , anh cố thêm chút nữa là sưu tập đủ rồi.”
Nghe vậy, hàng mi vừa nâng của Đới Tuyết Kiều vội rũ xuống, trắng trẻo như ngọc dưới ánh hoàng hôn khẽ ửng hồng.
“Đau đâu không?” Tôi hỏi.
Anh lắc .
Tôi nghi hoặc anh một lát, chợt nhớ món đặc sản mình học bếp địa phương để , liền quay định lấy.
Cổ tay tôi bị anh nắm lấy: “Đi đâu?”
Đới Tuyết Kiều ốm yếu dính ghê.
Tôi mỉm , đưa tay xoa anh như dỗ trẻ: “Lấy cơm thôi.”
“Ồ.” Anh giả vờ bình tĩnh, quay ra hoàng hôn cửa sổ.
đây đa phần đồ ăn đều có hải sản, không có giúp việc, tôi đành tự nấu. Ai ngờ không có hải sản nhưng có loại gia vị siêu đắng, lỡ c.ắ.n phải như muốn hồn lìa khỏi xác.
Tôi bảo Đới Tuyết Kiều đừng ăn nữa, chờ một lát nhờ khách sạn riêng.
“Em nấu, không đắng.” Đới Tuyết Kiều không đổi sắc, nghiêm túc ăn từng miếng đến hết.
Tôi ngại ngùng mím môi.
Lúc này y tá tới dịu dàng bảo tôi mang giấy tờ của Đới Tuyết Kiều ra thủ tục, vì đang nước cần ký vài giấy tờ.
Đới Tuyết Kiều ngẩn ra một chút, khi tôi hỏi lần ví đâu mới chậm rãi chỉ vào áo khoác.
Ra rồi, tôi mở ví của Đới Tuyết Kiều tìm giấy tờ, ánh thoáng qua, một kẹp thu hút sự chú ý.
Là tôi với Đới Tuyết Kiều hồi nhỏ. cạnh vốn có một Tề Minh, đã bị cắt không thương tiếc.
Tôi bật trước sự nhỏ nhen của Đới Tuyết Kiều, nhẹ nhàng rút ra, được anh giữ gìn rất kỹ.
Nắng phương Nam gay gắt, đứa trẻ nhỏ bé mảnh mai chúng tôi, như đôi búp bê mới đặt phòng kính, non nớt tươi tắn khiến ta mềm lòng. đó một lớp nữa là cưới của chúng tôi.
Khóe môi tôi vô thức mỉm , định vào ví thì liếc thấy có chữ.
Vừa lật ra liền sững sờ.
Là những nét chữ góc cạnh, non trẻ sắc bén, không hề che giấu.
— “Bốn trăm bốn mươi , tương tư là khổ nhất.”
viết ra những chữ sắc nhọn ấy, lặng lẽ tự chịu đựng một mối đơn phương một thời khắc nào đó.
Tai tôi hơi nóng , vội vàng nhét vào ví, vô tình liếc sang chiếc tròn đại sảnh.
, phụ nữ ấy, hoàng hôn mùa hè lặng lẽ tràn vào hành lang, chậm rãi leo bờ vai cô, ánh sáng mơ hồ, như mộng như ảo.
đỏ hây hây, e thẹn như một cô dâu mới.
(–END–)