Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60HSXgqpBg
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Mẹ thở dài, rồi cất :
“Nhu Nhu, mẹ thấy con vừa thăng chức, chắc cũng dư dả rồi nhỉ?”
Tôi sững lại. Một lúc sau nhớ ra tháng trước mình thi nâng hạng, C A, có đăng vòng bạn bè. Chắc mẹ tưởng “ chức”, chứ thật ra chỉ tăng được 500.
Tôi định giải thích:
“Dạ, thật ra chỉ là…”
“tăng có 500 thôi” kịp thoát ra, mẹ chen ngang:
“Em trai con Đoan Ngọ lì xì 8000 rồi. Mẹ tiện nói, nghĩ nghĩ lại, con cái thì phải công bằng, không thể một đứa nhiều một đứa ít. Người ta biết, lại mẹ thiên vị.”
Nghe vậy, nói của tôi nghẹn lại ngay cổ.
Hóa ra em trai nâng 8000 nửa năm trước, còn tôi vẫn đều đều 4000.
lúc ấy, sếp gõ bàn:
“Kỹ sư Hứa, bên A đến rồi, vào họp ngay!”
Tôi vội che điện thoại, dặn mẹ:
“Chuyện để tối con lại, giờ con phải họp.”
Sau cuộc họp, bình tĩnh hơn, tôi nhớ ra, ngay cho Thường Viễn. Và có màn đôi co kịch liệt hồi nãy.
Giờ hắn còn nằm nhơn nhơn trên ghế, móc mỉa:
“Thế nào? Không dám à? Sợ xấu hổ không?”
Rồi hắn nhạt:
“Nếu em không dám , thì coi thẻ của anh nay em giữ.”
Vừa nói vừa thò tay định lục túi tôi.
Tôi ôm chặt túi, gắt:
“Anh có mặt dày. Muốn xem trò hay thì tôi cho xem ngay!”
Nói rồi tôi quắc mắt:
“Chuẩn bị mật khẩu sẵn , lèm bèm!”
Thường Viễn dằn túi xuống, lôi ra ba cái thẻ:
“Một thẻ , một thẻ thưởng, một thẻ tiết kiệm. Muốn giữ thì giữ , xem em có nuốt nổi không!”
Tôi chụp ngay, vỗ xuống bàn cái cộp:
“Tốt! nay mấy cái thẻ này là của tôi quản. Anh há miệng chờ .”
Nói xong, tôi tự tin bấm số mẹ.
—
“A lô, mẹ, ăn cơm ?” tôi tiếng.
“Ăn xong rồi, bố con đang coi tivi. Vừa nhắc đến con, thì con . là ‘nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới’.”
Mẹ vui vẻ.
Tôi phụ họa: “Vâng ạ.”
Mẹ lại nói ngay:
“À, 16 ngàn đó chuyển WeChat, chuyển ngân hàng cho tiện. Bố mẹ không rành rút WeChat, để ngân hàng dành gọn hơn.”
Tôi khựng tim.
4000 chuyển hồi chiều còn nhận, mà mẹ nói mặc định tôi gửi 16 ngàn.
Nhàn Nhàn tròn một tuổi, nội thì không trông, một mình tôi thuê mẫu, giúp việc hết 12 ngàn mỗi tháng.
Thường Viễn vừa tăng 16 ngàn, tôi cộng thưởng hơn 10 ngàn.
Mẹ đòi thế này, tháng 10 phải chi 32 ngàn. Tính cả năm gần 200 ngàn, trong khi vợ chồng tôi tổng thu nhập hơn 300 ngàn.
Ba mẹ tính kiểu gì vậy?
Hay… thật sự có chuyện giấu?
Tim tôi nặng trĩu. Cả bên ngoại, bên nội đều từng mất vì ung thư.
Tôi run run :
“Mẹ… có chuyện gì không? Có ai ốm à? Nếu có, nhất định phải nói với chúng con, giấu.”
Mẹ giật mình:
“Nói linh tinh cái gì! Bố mẹ vẫn khỏe. Nhu Nhu, nếu thấy nhiều thì cứ nói thẳng, vòng vo đông tây.”
Tôi vội giải thích:
“Không, con chỉ lo thôi. Bố mẹ có hưu, tuy không nhiều thành phố, cũng gần 4000, ở quê đủ sống. Giờ đột nhiên đòi tăng gấp đôi, con sợ có chuyện.”
Nghe tôi thật sự lo lắng, mẹ mềm :
“Trời, con nghĩ nhiều. Bố mẹ bệnh tật gì. Chỉ là thấy nhà ông bên cạnh, con tháng nào cũng gửi về mấy chục ngàn, mẹ ghen lắm. Nghĩ con thăng chức, em trai cũng ổn định, thì các con hiếu thảo hơn một chút, để bố mẹ còn có cái khoe. Ngày nào ông cũng chìa điện thoại khoe tin nhắn con gửi, mẹ tức muốn chết!”
Tôi thở phào. Hóa ra gốc rễ cũng chỉ là sĩ diện.
Đang định xuôi theo, thì Thường Viễn đá tôi một cái, nhắc khéo ba cái thẻ trên bàn.
Tôi liếc lại, rồi mỉm , đổi nũng nịu:
“Mẹ, nhắc tới ông con lại nhớ. Ở quê tháng 10 không phải có trợ ruộng sao? Chị năm nào bố chị ấy cũng đưa phần đó cho con, coi lộc, nhận xong thì làm ăn suôn sẻ hẳn. Bố mẹ đưa phần của con cho con , coi lấy may đầu tháng.”
Tôi nhấn mạnh: “Có 200 thôi mà, con chỉ may mắn.”
Tôi tưởng mẹ sẽ đồng ý ngay.
Ai ngờ mẹ ngập ngừng:
“Khoản đó nhỏ lắm, đáng bao nhiêu, lấy làm gì. Nhu Nhu, thôi đợi sinh nhật Nhàn Nhàn, mẹ cho cháu phong bì to, còn hơn ruộng.”
Tôi không chịu:
“Không đâu mẹ, sinh nhật còn lâu, con may mắn tháng này. ruộng tháng này phát, lắm, coi lộc đầu tay.”
Tôi hạ năn nỉ:
“ coi thường 200, mẹ. Con làm ăn cũng vía, mẹ đưa cho con, con thấy yên tâm hơn.”
Mẹ im lặng rất lâu, rồi nói một làm tim tôi chùng hẳn xuống:
“Nhu Nhu… năm nay chắc không đưa cho con được đâu.”
“Ơ? Tại sao hả mẹ?”
Tôi c.h.ế.t lặng.
lời tiếp theo của bà khiến tôi choáng váng…
Mẹ tôi nói, vừa áy náy vừa ngập ngừng:
“Em con dạo này cũng tập tành làm ăn. Lần trước gặp con nhà họ – con bé ấy – về làng, mẹ lỡ miệng vài . Nó biết là khiêm tốn hay trêu, làm ăn khấm khá là nhờ bố nó chuẩn bị cho khoản ‘lì xì trợ ’.”
“Mẹ tò mò là trợ gì, thì nó : ngoài trợ ruộng của làng thì còn cái gì nữa.”
Mẹ lại thở dài:
“Nếu con nói sớm, chắc mẹ giữ riêng 200 cho con rồi. em con nhanh miệng hơn, nó xin trước, còn dặn mẹ để phong bì Trung Thu này. Mẹ lỡ hứa với nó rồi…”
Tôi c.h.ế.t lặng. là khéo trùng : tôi và mẹ đều nghe cùng một lời .
nghĩ kỹ thì không chút nào.
trợ cả nhà chỉ 800, bốn người thì mỗi người 200, rõ ràng công bằng.
Vậy mà giờ thành ra chỉ em tôi được hết?
Tôi c.ắ.n răng :
“Mẹ, con với em đều muốn làm ăn, thì mỗi người 200 phải tình sao?”
chứ, tính theo đầu người cũng là 200. gì phải thiên vị?
Mẹ lại thản nhiên đáp một khiến tôi lạnh toát sống lưng:
“Con lấy 200 thì phải cắt mất nửa phần may mắn của em sao? Thế thì hỏng!”
Mẹ nói xong còn tưởng đó là lẽ đương nhiên:
“Nếu con muốn, chờ em con làm ăn ổn định rồi tính sau.”
Tôi nhạt. Chỉ một khoản 200 đồng còm cõi mà mẹ cũng tiếc với tôi, lại còn viện cớ “sợ em mất may mắn”.
Cái cớ này nghe mà nực !
Tôi tức đến bật ra:
“Mẹ, nếu thật sự coi con là con thì chia cho con phần của con. Còn nếu coi con là gả rồi, nước đổ rồi, thì cứ nói thẳng, khỏi che đậy cái mác ‘công bằng’ nữa!”
Mẹ cũng nổi đóa, đanh lại:
“Hứa Nhu Nhu, con định có ý gì? Mẹ ruột con mà con vì 200 đồng mà dằn mặt thế à?”