Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/AUjrty3sB1

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

1.

Tôi và bạch nguyệt quang của chồng, người hiện là cơ trưởng, cùng lúc bị mắc kẹt trận lũ. Anh dự giây lát chọn cứu tôi, người đang mang thai.

Đợi anh quay lại cứu cô ấy thì đã quá muộn, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô bị lũ cuốn trôi.

Anh trách tôi làm lỡ thời cứu người, hận tôi suốt bảy năm và không bao giờ cho con trai gọi anh là “ba”.

Ngày máy thời ra mắt, anh bỏ lại tất để quay về quá khứ.

“Tạ Sơ Dao, nếu không phải lo người ta dị nghị tôi chọn cứu Từ Ninh trước thì tôi lại cứu cô trước chứ?”

Anh đi , cha mẹ chồng đổ hết mọi tội lỗi lên đầu tôi.

“Nếu năm đó Trạm Lễ cứu Từ Ninh trước thì tốt biết mấy, ít nhất bây giờ bọn đã hạnh phúc .”

con trai tôi cũng không nhận tôi là mẹ.

“Đều tại mẹ hại c.h.ế.t dì Từ Ninh ba mới ghét con! hồi đó không phải mẹ c.h.ế.t đi!”

Đối với những lời nhục mạ, tôi quyết quay lại quá khứ.

Lần này tôi tự cứu lấy mình, không nợ Lục Trạm Lễ một chút ân tình gì nữa.

Cảm giác chóng máy thời mang lại vừa tan đi, cái lạnh ngâm mình lâu nước khiến tôi sắp chết.

Tôi gắng mở mắt, nhìn thấy Lục Trạm Lễ đứng trên con thuyền gỗ, lạnh lùng nhìn tôi.

Ánh mắt chạm nhau, anh không dự, quay thuyền cứu Bạch Từ Ninh đang mắc kẹt trên nóc nhà.

Dòng nước xiết suýt cuốn tôi đi, tôi cố ôm khúc gỗ, dồn sức bơi ra ngoài.

tôi sắp tới được vùng an toàn, thuyền gỗ của Lục Trạm Lễ đi ngang qua, Bạch Từ Ninh trên thuyền suýt ngã xuống nước.

Để cứu cô ta, Lục Trạm Lễ buông mái chèo, thuyền đ.â.m thẳng vào tôi.

Cơn đau nhói nơi bụng khiến tôi suýt buông tay, nhưng Lục Trạm Lễ không nhìn thấy, vội đưa Bạch Từ Ninh vào bờ.

tôi bò lên bờ, ho sặc sụa, Lục Trạm Lễ đã đưa cô ta chạy ra ngoài, quay lại đứng trước tôi, lạnh lùng mở miệng:

“Tạ Sơ Dao, chẳng phải cô tự bơi được ? Cô cố tình ngâm mình nước để ép tôi cứu trước, làm tôi không kịp cứu Từ Ninh đúng không?”

Ánh mắt lạnh lẽo của anh khiến tôi run lên. Anh vẫn không biết tôi cũng quay lại từ máy thời .

“Lại mách ba mẹ tôi chứ gì? Cô nói gì cũng được, nhưng dám vu khống Từ Ninh, dù có ba mẹ tôi vệ cũng đừng hòng tôi bỏ qua!”

Tôi ôm bụng đau, ngẩng đầu nhìn anh:

“Chúng ta ly đi.”

Một thoáng ngạc nhiên hiện trên gương Lục Trạm Lễ, anh cau khó chịu:

“Tôi bận, không có thời chơi với cô.”

“Tôi không đùa, tôi nói thật.”

Kiếp trước, lúc ra đi anh từng nói: ngoài việc hối hận không cứu Bạch Từ Ninh trước, anh hối hận đã nghe lời gia đình cưới tôi.

Tôi không lặp lại vết xe đổ. Tôi giúp anh hoàn thành hai tiếc nuối đó.

2.

Anh không tin lời tôi, càng thêm kiên nhẫn:

“Ba mẹ không ở đây cô khỏi diễn. Cô dùng ly làm đòn bẩy khiến ghét Từ Ninh hơn chứ gì. Tôi khuyên cô đừng lấy nghiêm túc ra làm trò vớ vẩn nữa. Tôi đưa cô đi viện.”

Anh đưa tay ra đỡ tôi, ra hiệu đừng tiếp tục gây .

Cơn đau bụng càng dữ dội. Tôi vừa vịn tay anh thì Bạch Từ Ninh lao tới, ôm chặt cánh tay anh, khóc:

“Trạm Lễ, Tiểu Tài (con chó) vệ uống nhiều nước, tình trạng xấu lắm. Anh có thể đi cùng tìm bác sĩ thú y không?”

Đối với lời cầu xin ấy, anh gật đầu .

Nhìn tôi, anh mới nhớ ra đã nói đưa tôi đi viện.

Bạch Từ Ninh quỳ trước tôi, cầu khẩn:

“Sơ Dao, chị không , để Trạm Lễ đưa Tiểu Tài đi bác sĩ trước nhé. không thể nó được…”

Tiểu Tài là con ch.ó nuôi cùng nhau.

“Anh tìm người đạp xe chở đi viện. Đợi anh đưa Từ Ninh và Tiểu Tài xong tới tìm .”

Tôi bình thản:

“Được, anh đi đi.”

Anh thoáng kinh ngạc, nhưng dưới sự giục giã của Bạch Từ Ninh, vẫn lái xe đưa cô ta và Tiểu Tài đi.

Anh đi , tôi nhìn vạt váy mình, toàn là máu.

Đến vào được bệnh viện, bác sĩ đã quá muộn, đứa trẻ không giữ được.

Kiếp trước, anh cứu tôi trước đứa bé vẫn bình an.

Con trai sinh ra, anh chưa từng bế, ngoài tiền sinh hoạt ra anh không quản gì.

quà con tặng cũng bị anh vứt đi.

Có lần con khóc hỏi tôi: tại các bạn khác sinh nhật đều có quà của ba, ba nó đến một chút đồ ăn vặt cũng không mua nổi cho nó.

Tôi mãi không hiểu, cho đến hôm vô tình nghe anh nói với con:

“Đừng gọi tao là ba. Tao không bao giờ nhận là con đâu.”

Anh lấy ra một túm lông vàng đã giữ nhiều năm:

bệnh ai cũng lo đưa đi viện, Tiểu Tài mới lạc lúc hỗn loạn. Tao đã không vệ được Từ Ninh, để Tiểu Tài. Giá có thể làm lại, tao nhất vệ Từ Ninh và Tiểu Tài, dù cho có phải đ.á.n.h đứa con này là .”

Tôi lau nước mắt, bình tĩnh.

Từ lúc quay lại, tôi đã quyết ly . Đứa trẻ này tôi cũng không giữ.

Viết xong đơn ly , tôi cất đi. Đúng lúc ấy Lục Trạm Lễ về, tay cầm túi đồ chơi mới nổi:

“Lúc anh đii ngang qua cửa hàng quốc doanh, sợ sau này hết hàng mua chút đồ cho con.”

Anh cười, trông có chút mong chờ.

“Tiểu Tài thế nào ?”

Nụ cười anh cứng lại, gật đầu:

“Bác sĩ thú y không . hôm nay đừng nói với ba mẹ, anh sợ hiểu lầm Từ Ninh. Chỉ cần giữ kín, anh làm gì cũng được.”

Hóa ra anh mua đồ này không phải cho con để tôi không tìm Từ Ninh gây .

Tôi cúi đầu, thấy nhãn “Đồ chơi cho chó” trên túi. Tim tôi bị nghẹn lại.

Anh Bạch Từ Ninh thật sự rất hào phóng.

anh làm gì cũng được à?” Tôi quay đi, không để anh thấy nước mắt.

Anh gật đầu, tôi đưa tờ đơn đã chuẩn bị, chỉ chừa chỗ ký tên:

“Vậy anh ký cái này đi.”

“Cái gì đây?”

“Ba điều ước, cam kết anh không yêu ai khác.”

mắt anh, tôi vẫn trẻ con, hay làm mấy ngây ngô anh không nghi ngờ, ký .

Nhìn chữ ký rơi xuống, tôi thở phào.

Anh từng cứu rỗi tôi, nay tôi trả tự cho anh, để anh chọn người anh thực sự .

Mẹ tôi và cha mẹ anh là bạn thân, chúng tôi quen nhau từ nhỏ.

Ban đầu, cuộc sống tôi cũng bình yên anh cho đến mẹ , tái . Tôi rơi xuống địa ngục.

Dưới sự xúi giục của dì ghẻ, không cho tôi đồng nào, đồ thiết yếu cũng không.

lớp, mặc đồ đàn ông cũ rộng thùng thình, tôi bị bạn bè cười nhạo.

Lúc tôi xấu hổ không thể ngẩng đầu, chính Lục Trạm Lễ đứng ra che chắn cho tôi khỏi chậu mực đỏ, dạy dỗ đám bạn đó.

Anh nói quần áo anh cũng là đồ hàng để lại, chẳng có gì đáng xấu hổ .

Ngày ấy, lòng tự trọng vỡ vụn của tôi được anh nhặt lại. Chúng tôi cũng vậy dần thân hơn.

Sau này, dì ghẻ sinh con trai cho , không nuôi hai đứa đẩy tôi xuống hồ. tôi sắp c.h.ế.t đuối, lại là Lục Trạm Lễ cứu tôi.

và dì ghẻ bị bắt, Lục Trạm Lễ đưa tôi về nhà anh, xin mẹ anh nuôi và đóng học phí cho tôi, để tôi không trở thành người vô gia cư…

Tùy chỉnh
Danh sách chương