Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6fX9LBLQB1

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

3 Lục Trạm Lễ hết lần này đến lần khác kéo tôi ra khỏi vực sâu, khiến tôi lầm tưởng mối quan hệ của chúng tôi khác với mọi người. Tiếc là không phải. là tôi nhìn thấu quá muộn. May mà giờ cơ hội lựa chọn lại. “Ba mẹ nói chuẩn bị món em thích, bảo chúng ta về . Họ lâu rồi cũng không gặp em.” Nhưng mới tới cổng nhà, một người bạn của Bạch Từ Ninh đã vội vã chạy tới nói gì đó với anh. “Từ Ninh vì chuyện hôm nay có chút hoảng sợ, không dám dùng nước nên không nấu . Anh qua đó giúp cô ấy nấu chút đồ .” Lục Trạm Lễ đi rồi. Tôi xong với mẹ đang định về thì mẹ anh từ ngoài trở về, mặt tối sầm: “Trạm Lễ lại qua chỗ Bạch Từ Ninh đúng không!” tôi không hề tỏ vẻ ngạc , mẹ anh đặt bó đậu xuống bàn: “Con bảo Trạm Lễ bận việc nên không về, mà mẹ qua nhà Sáu lấy đậu lại nghe Bạch Từ Ninh khoe trong sân rằng Trạm Lễ nấu cho cô ta!” “Không con nhỏ đó có gì hay mà Trạm Lễ mê mệt như . Nếu không sợ nó biết xong tức giận làm liều, mẹ đã nói cho nó chuyện Bạch Từ Ninh từng có rồi!” Nghe vậy tôi bình thản. Tôi đã biết trước chuyện này từ chỗ mẹ : Bạch Từ Ninh từng kết hôn, che giấu rất kỹ. Nếu không tình cờ, mẹ cũng không biết. Vì đối xử tệ nên cô ta mới bỏ thị trấn. Họ không dám nói cho Lục Trạm Lễ vì sợ anh tìm đến cũ của cô ta gây chuyện, bị đuổi việc. Sau khi tôi Lục Trạm Lễ mới biết chuyện này, nên kiếp trước tôi chưa từng đến chuyện hôn. Nhưng lần này, tôi chọn buông . Anh muốn làm gì là quyền của anh. Tôi không muốn bị cuốn mớ cảm xúc phức tạp ấy nữa. “Sơ Dao, mẹ biết con chịu thiệt thòi. Chúng ta năm xưa khăng khăng con lấy Trạm Lễ cũng vì nó thật sự khác, ai ngờ…” Tôi bình thản nhìn mẹ anh, mỉm cười nhạt: “Anh ấy giúp con chắc vì anh ấy tốt, chứ không phải yêu con. Trước đây là chúng ta sai, can thiệp đời anh ấy. bên nhau mà cả hai đều không vui thì chi bằng sớm chia .” “Chia !” – mẹ kinh hãi. “Đúng vậy. Đơn hôn con đã chuẩn bị, Lục Trạm Lễ cũng đã ký rồi. cần nộp chờ duyệt nữa là xong.” “Nhưng xin hai người đừng nói với anh ấy vội. Con không muốn anh ấy lại vì trách nhiệm mà làm trái lòng mình.” tới bảy năm tương kính như tân, tim tôi dấy nỗi đau hỗn loạn. Tối đó tôi chuẩn bị đi ngủ thì cửa phòng bị đá tung. Tôi ngẩng đầu, bắt gặp đôi mắt đầy giận dữ của Lục Trạm Lễ. “Tạ Sơ Dao, quả cô lại mách lẻo với ba mẹ tôi! Cô muốn ép Từ Ninh rời khỏi tôi mới chịu đúng không!” 4 “Nếu không phải cô đi mách, ba mẹ tôi đã không tìm Từ Ninh, Tiểu Tài cũng không bỏ chạy!” Tiểu Tài mất tích rồi? Nghe vậy tim tôi thắt lại. Tôi thật sự không thể thay đổi kết cục sao? “Cô kỹ xem. Cô mất con đau nào thì Từ Ninh mất Tiểu Tài cũng đau ấy. Sao cô ích kỷ vậy? Chuyện bắt đầu từ cô, cô phải bù cho Từ Ninh. Nếu không tìm lại Tiểu Tài thì đứa con trong bụng cô cũng tạm gác lại đi!” Lời anh như d.a.o đ.â.m tim tôi. Tôi rõ mất con đau nào hơn bất cứ ai. là anh chưa biết đứa trẻ đã không . “Em sẽ đi tìm Tiểu Tài.” Nói rồi tôi bước ra ngoài. Anh lạnh lùng cười sau lưng: “Đừng giả vờ làm người tốt. Tìm lại nó vốn là việc cô phải làm. Đừng tưởng vậy mà tôi tha thứ cô.” Tôi tìm Tiểu Tài quanh nhà Bạch Từ Ninh. Đèn nhà cô ta sáng suốt, cửa sổ phản chiếu hai bóng người ôm nhau. Trời lạnh, tôi sảy thai xong, tìm hơn tiếng mà mắt hoa . Nhưng tôi cố. Tôi phải tìm nó tôi và Lục Trạm Lễ có thể thật sự dừng lại. Đến sáng, tôi mới tìm Tiểu Tài trong sân bỏ hoang, bị xích, co ro trên nền đá lạnh run cầm cập. Tôi dắt Tiểu Tài về thì Lục Trạm Lễ đang ôm Bạch Từ Ninh lau nước mắt. “Tiểu Tài! Từ Ninh, em nhìn này!” Bạch Từ Ninh chạy tới ôm Tiểu Tài, khóc lóc: “Trạm Lễ, hình như Tiểu Tài bị cảm lạnh rồi. Em nghe nói ch.ó rất sợ bị . Anh đi với em đến thú y nhé, em không thể nó xảy ra chuyện !” Nhìn tôi người yếu, chao đảo, anh thoáng do dự. Tôi vịn tường: “Em không sao. Anh đi trước đi.” Anh và cô ta đi rồi, tôi ngã quỵ. Khi tỉnh dậy , Lục Trạm Lễ ngồi bên cạnh nhìn tôi lo lắng: “Khó chịu sao cố, muốn ba mẹ tới gây chuyện với Từ Ninh nữa à?” Nhìn phản ứng của anh, chắc anh chưa biết chuyện tôi đã sảy thai. Tôi âm thầm thở phào. “Hôm qua là anh không tốt. Nhưng anh lo Từ Ninh vì Tiểu Tài quẩn, nên đành lại với cô ấy, không đi tìm với em .” “Xin lỗi.” Nghe anh xin lỗi, tôi khẽ cười. Anh nhìn tôi đầy thắc mắc: “Anh luôn như vậy nhỉ? Nên hồi nhỏ giúp em cũng là vì thương hại đúng không? Anh có hối hận không? Nếu không giúp em thì anh đâu phải em.” Anh sững lại, lắc đầu: “Anh chưa từng hối hận. Đừng linh tinh. Anh mua mì thịt sợi quán em hay đấy, đi.” Anh mở hộp, mùi thơm lan ra. Tôi định cầm đũa thì Bạch Từ Ninh loạng choạng bước phòng: “Trạm Lễ, em đau dạ dày quá, chắc là do đói rồi. Anh nhường em bát mì này không?”5.

Bụng tôi réo, nhưng Lục Trạm Lễ đưa mì cho cô ta:

“Từ Ninh bị đau dạ dày, em nhường cô ấy nhé.”

Cô ta giả vờ ngạc :

của em lỡ bị đổ xuống đất, nhưng sàn không bẩn lắm. Nếu Sơ Dao không chê, em lấy cho cô ấy tạm nhé.”

“Sơ Dao, anh đi mua cho em món khác…” – Lục Trạm Lễ nói thì cô ta chen :

“Trạm Lễ, bảo lát em đi lấy máu, em sợ máu. Anh đi với em nhé?”

Chiều anh mới về. hộp trống, anh áy náy nhìn tôi:

“Anh quên mất không mua cho em, may mà em rồi. Anh hứa sẽ không hôn, nên mong em đừng làm khó Từ Ninh nữa.”

Lòng tôi đắng chát, nhưng tôi không giải thích.

Có lẽ vì áy náy, anh hiếm hoi nói chuyện nhiều hơn chút:

“Nghe bảo ba tháng đầu dễ xảy ra nguy hiểm. Anh sẽ về nhà nấu cho em. Em con mình là trai hay gái?”

“Anh mong con ra đời chứ?”

“Dĩ , trẻ con đáng yêu mà.”

ánh mắt anh dịu dàng, tim tôi thắt lại. Anh từng hận đứa trẻ đó bảy năm, hóa ra anh cũng từng mong chờ nó…

Đúng lúc đó, một y tá chạy :

“Ai là Lục Trạm Lễ? Bạch Từ Ninh là người nhà anh phải không? Cô ấy không rõ vì sao lại chạy nóc , trông tâm trạng có vẻ không ổn lắm.”

Lời dứt, anh đã biến mất khỏi phòng. Tôi cúi đầu nhìn kim truyền dịch bị anh giật ra khỏi , cười khổ.

Ra hành lang, tôi chạm mặt anh đang bế Bạch Từ Ninh về. tôi, mắt anh đầy giận dữ, khinh miệt:

“Tạ Sơ Dao, cô dám bịa chuyện Từ Ninh từng có ! Cô có biết cô làm như vậy là hủy hoại đời cô ấy không!”

“Anh có thể dùng lời này nh.ụ.c m.ạ tôi, vậy tôi có thể nói đứa con trong bụng tôi là của người khác không?”

m.á.u rỉ từ tôi, anh như ra điều gì đó, nhưng cuối cùng không xin lỗi. định nói, anh lờ đi, ôm Bạch Từ Ninh đi qua.

Khoảnh khắc đó, tôi mình nên đi rồi.

Làm thủ tục xuất xong, tôi thu dọn đồ rời khỏi Lục gia.

Lục Trạm Lễ đưa Bạch Từ Ninh về, dỗ cô ta xong mới nhớ đến tôi , đúng lúc gặp của tôi. Nghe tôi xuất anh cau mày:

“Có thai mà muốn bày trò, đúng là hết t.h.u.ố.c chữa!”

“Có thai? Anh không biết sao? Ngày lũ, Tạ Sơ Dao bị va bụng, muộn, đứa trẻ không giữ rồi.”

6

“Không thể nào!” Lục Trạm Lễ bật thốt ra, vì quá hoảng hốt mà giọng nói cũng trở nên khàn đặc. Anh kinh hãi nhìn chằm chằm , miệng liên tục lặp lại hai chữ không thể, trong khi cơ thể lại run rẩy dữ dội vì sợ hãi.

thẳng thắn lấy hồ sơ án của tôi ra đưa cho anh:

“Anh tự xem đi, tôi không có lý do gì phải lừa dối anh cả.”

Lục Trạm Lễ run run cầm lấy, chăm chú lật xem từng trang. Hai bàn không ngừng run bần bật, trong mắt dần dần phủ đầy tơ máu. án bị anh bóp đến biến dạng, miệng không ngừng lẩm bẩm:

“Không thể nào, đây không phải sự thật!”

định nói thêm, nhưng anh đã lao vội ra khỏi .

Về đến nhà không tìm Tạ Sơ Dao, Lục Trạm Lễ lại vội vã chạy sang nhà bố mẹ.

“Có phải Sơ Dao đang đây không, con có chuyện nhất định phải nói với cô ấy!”

mẹ Lục định trả lời, ánh mắt bỗng rơi xuống tờ án trong anh, trong mắt lập tức tràn đầy thất vọng.

“Chúng ta cuối cùng cũng vì sao Sơ Dao nhất quyết đòi hôn với con rồi.”

hôn?” Lục Trạm Lễ càng thêm hoảng loạn.

“Lúc nào con nói muốn hôn chứ?”

“Là Sơ Dao nói giấy hôn con đã ký, hôm đó trước khi về nhà , con bé đã nộp rồi. Chúng ta khuyên nào cũng không lay chuyển , giờ thì ra rồi. Rốt cuộc hôm đó đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Nghe mẹ hỏi, Lục Trạm Lễ ngây người, khó khăn mở miệng:

“Hôm đó… Sơ Dao không kể cho mẹ sao?”

“Đương là không. Nó bảo con có việc đơn vị. Nếu không phải mẹ sang nhà Lục thẩm, tình cờ nghe Bạch Từ Ninh khoe khoang chuyện con nấu cho cô ta, thì đúng là bị lừa rồi.”

Đúng lúc ấy Lục thẩm bước , vội vàng gật đầu phụ họa:

“Đúng vậy, Bạch Từ Ninh nói cậu chuẩn bị hôn cô ta nữa.”

Máu trong người Lục Trạm Lễ bỗng chốc lạnh ngắt, anh lập tức ra những lời đó là Bạch Từ Ninh cố tình gây khó dễ.

“Sao có thể như vậy? Chuyện này mang lại lợi ích gì cho Từ Ninh chứ?”

Hàng rào phòng bị trong lòng anh sụp đổ, Lục Trạm Lễ đột nhận ra Bạch Từ Ninh có lẽ chưa từng đơn giản, thuần khiết như anh .

Lục tức giận quát:

“Đương là có lợi rồi! cần phá hoại quan hệ của con và Sơ Dao thì cô ta có thể đường đường chính chính gả cho con.”

Lục Trạm Lễ càng thêm mơ hồ:

“Nhưng nếu muốn gả cho con thì từ lâu đã có thể rồi, sao bày ra nhiều trò này làm gì?”

Mẹ Lục giải thích, nói mở phong bì gửi từ trước:

“Ngày trước cô ta tưởng đã bám một đại gia thành phố lớn nên khinh thường con. Nhưng rồi mới biết, thân phận hắn là giả, thực chất là một kẻ nghiện cờ bạc!”

Trong phong bì là đoạn video đám của Bạch Từ Ninh và gã đại gia giả. Trước mặt Lục Trạm Lễ, cô ta luôn tỏ vẻ thuần khiết bảo thủ; nhưng trong lễ kia, lại diện váy khoét n.g.ự.c táo bạo, chủ động ôm cổ hắn hôn nồng nhiệt.

Bạn bè của gã đại gia giả nhao nhao trêu chọc:

“Chị dâu nóng bỏng quá, anh trai đúng là có phúc! Mà chị dâu trước kia hình như có một người bạn trai rất tốt thì phải?”

Ánh mắt Bạch Từ Ninh hiện rõ vẻ khinh miệt:

“Bạn trai gì chứ, chẳng qua là miếng cao dán phiền toái thôi. Nếu không phải ghét con nhãi mồ côi kia, không muốn cho nó toại nguyện, tôi đâu thèm ý đến Lục Trạm Lễ.”

Lục Trạm Lễ xem đi xem lại đoạn video, suýt nữa nghiến nát răng. Anh từng tin rằng năm đó Bạch Từ Ninh rời bỏ mình là do mẹ vì Sơ Dao mà ép buộc. Chính cô ta cũng nói như .

Đến giờ anh mới nhận ra: hóa ra mình mới là thằng ngu, kẻ vô tội nhất không phải Bạch Từ Ninh, mà là người vợ anh luôn trút giận, Tạ Sơ Dao.

Tùy chỉnh
Danh sách chương