Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6fX9LBLQB1
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Lưu ma ma kinh ngạc, sững sờ một lát mới nói: “Cô nương nghĩa khí. Phu nhân đã nói, nếu cô nương không thì nhanh chóng giúp cô nương tìm một lang quân vừa . Thiếu gia sắp đính thân Chiêu Dương Quận chúa rồi, thật sự không tiện xảy ra sai sót. Vẫn xin cô nương hãy khiến ngài ấy từ bỏ định. Trịnh là một lựa chọn không tồi.”
Trước khi ta tới, bà ấy vội vàng nói nốt câu cuối: “Ngày mai ta lại tới nghe câu trả lời cuối của cô nương. Nếu chọn phủ, cô nương hãy từ chối cuộc cầu ước này. Nếu không phủ, xin hãy nói cô nương rằng đồng gả rồi.”
Trong ta hỏi một câu, nếu không chọn cái nào thì sao? Nhưng thấy Tiểu Viên, Tiểu Hỷ trong sân, ta đành im miệng. Quý nhân đã chịu cho lựa chọn thì nhất nên chọn, đừng lấy trứng vàng nhà mà chọi đá đầy đất nhà người ta.
Trăng rằm đã sắp tròn vành vạnh rồi. Ta ngồi trong sân, nhớ lại bàn đầy m.á.u đêm hôm đó của Triệu Thanh Hà. Lâu như rồi mà ta còn chưa hỏi hắn vết thương đã lành chưa?
Thật ra ta đã lén ăn một miếng gói bánh quế nhân táo đó. Ngọt lắm, ngọt như cái cảm giác trong ta khi hắn giở trò vô lại ta trong con hẻm .
Chiêu Dương Quận chúa… có đàm hôn hắn, hẳn cũng là người như trăng sáng trên cao, treo tận trời xa. Ta sao dám tới?
…
Ta đã nghĩ rất nhiều, nghĩ hết mọi chuyện giữa ta và hắn. Vì đêm nay, ta đồng gả cho người khác, không nghĩ về hắn .
Ngày hôm sau, Lưu ma ma đúng đến nhà. Dưới ánh mắt khó hiểu của , ta vui vẻ đồng mối hôn sự này.
Triệu phu nhân là một quý nhân tương đối biết điều, người bà ta chọn cho ta rất .
Trịnh đã ba mươi tuổi, thê tử mất được năm năm, hiện đang sống nhi tử. Ban ta chọn con hẻm này là vì hắn là một quan sai tận trách, ta góa con côi an toàn .
Hai năm nay hắn cũng rất chu đáo ta. Trước khi Triệu Thanh Hà xuất hiện thì hắn là người mà ta thường nhắc đến. Một người như chắc hẳn sẵn hợp tác ta làm đám cưới giả mắt người khác.
Hắn quả nhiên bằng . Nghe xong thỉnh cầu của ta là chỉ bái đường không động phòng thì hắn hiểu rõ rồi nói: “Sự đời chẳng mấy khi như , tám chín phần mười là nghịch . Sau này Liễu nương tử còn gặp được người .
Nàng đã thẳng thắn thì ta cũng không giấu giếm làm gì. Vì mối hôn sự này mà Quốc công phủ đã hứa cho ta một chức vụ. Tiểu Trạch đi học, ta làm cha thì phải mở đường cho nó. ta cứ sống chung tạm bợ thế này đã, đợi sau này có thay đổi thì hòa ly.”
Trịnh đã đồng , chỉ còn lại Triệu Thanh Hà.
Ta đã nghĩ ra rất nhiều lời tuyệt tình, chỉ cần hắn lại đến quấy rầy thì tuôn hết ra cho hắn một mạch. Nhưng hắn không bao xuất hiện .
Ngày Trịnh đến hỏi cưới, ta trốn trong nhà tỏ vẻ e thẹn. Nhưng hắn trực tiếp đẩy cửa nói: “Liễu nương tử, xảy ra chuyện rồi! Bên ngoài đều nói Triệu đại nhân đã khinh bạc Quý phi trong yến tiệc Trung Thu hoàng cung, đánh gãy chân ném ra bãi tha ma rồi, ngay cả Quốc công phủ cũng đã đuổi hắn ra khỏi gia phả rồi.”
[ – .]
Ta không biết đã chạy ra khỏi nhà bằng cách nào, chỉ biết khi thấy hắn đầy m.á.u me nằm bãi tha ma, nước mắt ta mới tuôn ra như đê vỡ. Một người thanh cao như trăng trong gió mát là thế, lại nằm vật vờ giữa sự sống và cái c.h.ế.t đó.
Mà ta lại không dám tiến lên.
Gió lạnh trên đỉnh đồi thổi tỉnh ta. Đây là người triều đình vứt bỏ, nếu ta cứu hắn, nhỡ liên lụy đến gia đình thì sao?
Nhưng rời đi thì chân ta cũng không nhấc nổi, ta không bỏ mặc hắn nằm đó.
Trong lúc giằng xé, có người bên cạnh ta nói: “Cô nương à, cô nương cũng đến xem Triệu đại nhân à? Ôi, tạo nghiệp quá! Một quan viên như lại gán cho một cái tội danh rồi vứt ra ngoài.”
Họ là những người nông dân mà Triệu Thanh Hà từng giúp đỡ. Những người này từ bốn phương tám hướng đổ về, cứu lấy hắn.
Cuối ta cũng nhớ ra, hắn không chỉ là một người , mà còn là một quan .
Không còn chút do dự nào , ta hòa đám đông, họ dựng lều tranh, tìm thầy tìm thuốc, đưa Triệu Thanh Hà trong lều, băng bó những vết thương chân.
Ban ngày ta đều tránh xa. Chỉ đến đêm ta mới dám lều hắn, gương mặt đang ngủ yên bình sau khi uống Ma Phí Tán của hắn, tứ chi gãy, xương cốt vặn vẹo của hắn.
Cho đến khi cố nhân ngày xưa của hắn cũng đến thăm, chắp cảm tạ ta, nói rằng hoàng cung đã bỏ cho hắn rồi, sau này hắn có sống cuộc đời của một thường dân, lại còn lại chút bạc thì ta mới hoàn toàn yên tâm.
Khi ấy, Trung Thu đã một tháng. Ta cả ngày cả đêm không về nhà, nhắm mắt cho mà dung túng cho ta. Ta nghĩ nên về nhà dỗ Tiểu Hỷ ngủ rồi, nhưng ta vừa định đứng dậy thì một bàn đã kéo ta lại. Triệu Thanh Hà mở mắt, uất ức ta: “Miên Miên, ta vừa mới khỏe một chút thì nàng đã đi rồi sao?”
Đôi ấy thương đến mức không còn chút sức lực nào, ta chỉ cần rụt lại là có thoát ra.
Nhưng ta biết, ta không thoát được rồi, không thoát được rồi.
Ta hủy hôn Trịnh rồi thuê một căn nhà nhỏ vắng vẻ . Người lại ít, Triệu Thanh Hà có hoạt động trong sân nhiều hồi phục.
hỏi ta: “ là đã chọn hắn rồi sao?”
Ta không trả lời. Ta vẫn không tin rằng một người như hắn lại thật sự có sống cuộc đời giản dị bên ta cả đời. Nhưng hiện , ta không yên hắn một bên ngoài.
Ta từng thử tìm đến Triệu phủ, nhưng Lưu ma ma bỗng nhiên biến mất. Những người khác vừa nghe thấy tên Triệu Thanh Hà liền hoảng sợ, thẳng thừng nói Triệu gia không còn người này .