Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjrty3sB1
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Đồ bỏ đi” miệng nàng chính là Tiểu . Hóa ra nàng sinh một cặp song sinh long phụng, mẹ chồng ta thì vốn muốn mua bé trai. Thời thế này, chẳng ai chịu bỏ tiền mua bé gái. Nàng thậm chí… định trực tiếp vứt bỏ đứa bé .
Ta muốn đưa đứa đi cùng, nhưng ta chưa từng tự mình kiếm được một đồng tiền . Ta đang rụt rè nhút nhát thì mẹ chồng bế Tiểu lên, ném thêm một lạng bạc cho nàng rồi nói: “Cứ coi con chưa từng sinh ra đứa trẻ này. Cuộc đời dài, có chút tiền này làm chỗ dựa, sau này hãy sống cho thật tốt.”
Ta sẽ không bao quên bóng dáng của mẹ chồng hôm đó. Cũng hôm đó, Liễu Miên tự hứa với bản thân rằng nàng sẽ vứt bỏ sự nhu nhược, sống dũng cảm lương thiện bà.
năm qua, mẹ con ta đã bán hết nhà cửa ruộng đất ở quê nhà, rời xa người thân thích tham lam kia, chuyển đến Kinh thành. Ta cuối cùng cũng dám đứng ra bày hàng rao bán trước mọi người, dám đối phó với bọn lưu manh côn đồ. Ngay cái ngục hôm đó, vì mẹ chồng, ta cũng dám xông vào một phen.
Ta từng chút một trở thành dáng vẻ ta từng mong muốn.
Ta là do mẹ ta sinh ra, nhưng gặp được mẹ chồng, ta mới biết cách làm người.
Ta muốn học theo bà, học cách bà dạy Vương Viễn ta để dạy Tiểu Viên Tiểu .
Năm năm qua, ta chưa một cảm đứa trẻ đó không phải con ruột của mình. đời này ta sẽ không bao để chúng biết rằng mẹ ruột của chúng đã bỏ rơi chúng.
Ta đã nếm trải nỗi đau khi không được cha mẹ ruột yêu thương cho nên ta sẽ không bao để chúng phải nếm trải thứ ta phải trải qua.
9
Nghĩ đến đây, ta nắm chặt các ngón tay, trầm xuống hỏi: “ đại , ngài muốn đổi lấy thứ gì từ bí mật này?”
lộ ra một tia uất ức, nhưng rất nhanh thay đổi thái độ rồi nói: “Không đổi lấy gì , ta muốn mỗi đến ăn một bát hoành thánh thôi. Quán của cô nương, ai cũng ăn được, sao riêng ta không được? Chẳng lẽ lòng cô nương cảm ta khác họ?”
Đương nhiên là khác rồi, ta đâu phải từ khe đá chui ra. Một người đã từng ngủ chung giường, có phẩm thế này, nếu không có chút rung động thì ta sớm nên vào chùa làm ni cô thanh tu rồi.
[ – .]
Nhưng lời này không thể nói ra. Ta cố nén đỏ , hờ hững đáp: “Ngài muốn đến thì cứ đến đi. Nhưng có một điều, nếu một đó ngài không giữ được miệng thì ta là một nữ yếu đuối, ta cũng sẽ liều mạng với ngài.”
Thanh Hà đồng , cũng đến càng thường xuyên hơn. đây, không mang đồ cho Tiểu Viên Tiểu , tìm cơ hội mang cho ta nữa. Có khi là một gói bánh táo tẩm đường, có khi là một lồng bánh bao nhỏ. Miệng thì nói là mẹ chồng ta quá vất vả nên kính trọng người lớn, nhưng thứ đó rõ ràng là đồ ta đã nói với mẹ chồng rằng kiếm được tiền thì sẽ mua ăn.
cho mẹ chồng ta có chậm hiểu đến mấy thì đến nước này cũng đã nhìn ra muốn làm gì rồi.
Đêm đó, đợi Tiểu Viên Tiểu Hỉ ngủ say, bà lấy lược chải mái tóc khô cho ta, chải nói: “Tóc Nhị Nương nhà ta đen óng, vẫn là một thiếu nữ đó. Vị công kia là người tốt, cần ta đồng cho con mang theo đứa trẻ cùng về chung nhà thì con cứ nhận lời đi. Bà già này tự có cách sống .”
Ta không thích nghe lời bảo ta bỏ mặc bà thế. Ta nghiêm nói: “Tiểu Viên Tiểu đều họ Vương đấy, cũng ‘bà ơi’ trước ‘bà à’ sau gọi mẹ, mẹ nỡ lòng bỏ mặc chúng? Hơn nữa, mẹ cũng y phục của công rồi đấy, đó không phải là gia đình chúng ta có thể mơ tưởng ta đâu. Mẹ đừng có mơ mộng nữa.”
Lần này thì đến lượt mẹ chồng không vui. Bà ném cái lược xuống rồi nói: “Có chút tiền thì sao chứ? Con xinh đẹp tháo vát, cưới về nhà là người có ích. Nhà ta ban đầu không đồng cũng là thường tình. Nếu ta có lòng với con thì tự khắc sẽ cố gắng phấn đấu. Nếu ngay này cũng không làm được vậy thì chúng ta đổi người khác. Ta Trịnh bổ đầu cũng không tệ.”
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của mẹ chồng, ta không khỏi bật cười. mắt bà, ta thật sự xứng đáng với thần tiên. Thế nhưng bà nghiêm kéo tay ta rồi nói: “Hôm nay khơi này ra, một nửa là vì công , một nửa là vì con. Năm đó không để con cải giá là bất đắc dĩ, nhưng đây chúng ta đã sống sót rồi, mẹ mong con tìm được một người hợp , vui vẻ sống hết nửa đời .”
Mẹ chồng không nói tiếp nữa, nhưng ánh mắt bà cho rằng bà vẫn cảm Thanh Hà là người tốt.
Một người tế một nửa các quý Kinh thành đều mong muốn, muốn không tốt cũng khó. Ta đang lo lắng không biết làm sao để mẹ chồng từ bỏ nghĩ này thì đã có người của gia đến.
10
Vẫn là Lưu ma ma. Bà ăn vận một bà mối, mở miệng đã cười tủm tỉm nói với mẹ chồng: “Nhà bà có tin vui rồi! Trịnh bổ đầu ở cuối phố đã nhờ ta đến nhà dạm hỏi, muốn cầu cưới Liễu Miên cô nương đó.”
Đợi mẹ chồng đi rót trà thì bà mới nói rõ định: “Liễu cô nương, phu rất hài lòng với việc cô đã giữ kín . Thiếu gia nhà ta là người cố chấp, ngài đã muốn chịu trách nhiệm với cô nương thì phu cũng không muốn làm người ác. Nhưng sao chúng ta cũng là Quốc công phủ, có nạp thiếp thì cũng không có nạp một quả phụ. cần cô nương chịu đưa mẹ chồng lũ trẻ đi nơi khác, rồi đổi một thân phận mới thì phu sẽ cho phép cô nương vào phủ. Cô nương yên tâm, phủ sẽ an bài ổn thỏa cho họ.”
Không thể nói là phu không rộng lượng không chấp nhận một quả phụ làm thiếp. Nhưng cho Thanh Hà có tốt đến mấy thì cũng không thể hơn được người nhà của ta. Ta dứt khoát lắc đầu.