Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/4L9gnSyc2i

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

Tiểu Viên trầm tính hơn, hắn mang theo bút mực đến dạy thằng bé luyện chữ. Đợi Tiểu Viên học xong thì hắn lại bảo thằng bé dạy lại cho Tiểu Hỷ, củng cố một lần. Ta nuôi Tiểu Viên năm năm trời mà không mắt thằng bé có thể sáng đến vậy.

Liễu Miên mười lăm tuổi có lẽ đây là của một quý . Nhưng Liễu Miên hai mươi mốt tuổi, đã sống sáu năm cửa nát nhà tan, chịu đủ điều tiếng thị phi góa phụ, cho dù có né tránh phải hiểu rõ rằng hắn đã động từ đêm đó.

thì vẫn là , một góa phụ thân phận thấp kém lại nửa cưỡng ép đoạt lấy lần đầu của hắn, mà hắn không hề ghét bỏ, trái lại còn đến việc chịu trách nhiệm.

Nhưng nàng còn con nhỏ và trưởng bối phải phụng dưỡng, thật không dám mơ đến mộng đẹp viển vông đó. Lưu ma ma đã nói rồi, đừng ép nhà bà phải dùng đến chiêu tàn độc.

Hôm đó quán vắng khách hơn mọi , có thời gian rảnh cho ta chặn hắn lại. Vẫn là trong con hẻm nhỏ đó, ta hành lễ rồi nói: “Triệu công tử, ta ngài là một thư sinh giữ quy củ, cảm thấy có trách nhiệm với ta vì đêm hôm đó. Nhưng ngài đã sai rồi, ta là một quả phụ, không phải cô nương trong sạch kia. Đêm đó là một giao dịch, là tiền trao cháo múc mà thôi. Ngài cứ đến nữa này là gây rắc rối cho ta. Ta cầu xin ngài hãy buông tha cho ta đi.”

Mắt Triệu Thanh Hà dường như bùng lên ngọn lửa, hắn nhìn ta chằm chằm rồi nói: “Miên Miên, tuy ta chưa thành thân nhưng con cháu học ta đều đã học cả rồi. Phân biệt một có còn trinh hay không, với ta không phải việc khó.”

Trong làn gió thu se lạnh, ta lạnh buốt đến tận đáy. Hắn đã rồi, Tiểu Viên và Tiểu Hỷ không phải con ruột của ta.

8

Ta tên là Liễu Miên, là hai của Liễu ở Thôn Song Kiều. Năm ta sinh ra thì nhà ta lần đầu tiên trồng bông vải, là tiện miệng đặt cho ta tên “Miên”.

như tên của ta, mọi diễn ra trong cuộc đời ta đều tùy tiện. Trong nhà, mẹ yêu đại tỷ, cha thương đệ đệ, có ta là lớn lên trong rụt rè nhút nhát. Vì để đổi lấy tiền sính lễ cho đệ đệ mà vừa đủ tuổi thì ta đã bị gả đến để xung hỉ.

Năm đó, mặt mẹ chồng ta thật rất đáng sợ. Ta không trong lồng n.g.ự.c bà lại có một trái tim mềm yếu. Ta sợ sệt bước vào cửa, hết hầu hạ vị quân phải uống thuốc kia.

[ – .]

quân ta, Viễn, là một . Ánh mắt hắn nhìn ta luôn ẩn chứa day dứt. Hắn nói: “Mẹ ta cả đời một chuyện thất đức là cưới nàng về để xung hỉ. Đây là nghiệt của ta. Mong nàng sau này đừng oán trách bà. Yên tâm, ta không chạm vào nàng. Đợi ta c.h.ế.t đi, ta để lại lời dặn dò cho nàng tái giá.”

Khi hắn nói đến c.h.ế.t thì ta đã bịt miệng hắn lại, nhưng lúc đó ta quá nhút nhát, ta không dám. Ai mà ngờ câu nói đó lại lọt đến tai ông trời, mới một tháng sau, hắn đã đi rồi.

lão già trong tộc nói rằng ta đã sửa đổi bát tự, hại quân, còn la hét đòi lôi ta ra ngoài bán đi để lo hậu cho quân. Ta sợ hãi vô cùng, nhưng cha ta lại đến.

Ta rằng dù sao thì là cha mình, dù trước đây đối xử với ta không , nhưng khi thực gặp nạn thì ông vẫn xót con. nhưng ông lại kéo ta vào một góc, giọng điệu đầy phấn khích: “Nhị Nha đầu à, Ngô Hưng ở thôn bên cạnh sẵn bỏ năm lạng bạc để cưới con đó. tử của hắn ta đã năm tuổi rồi, con đó là có thể mẹ ngay. Về với cha đi, về mà sống tháng đẹp.”

Thì ra gọi là “ tháng đẹp”, chẳng kế thất cho một gã nam từng đánh c.h.ế.t chính thê. Hóa ra ông tới đây vốn chẳng phải để đón ta về nhà mà là đem ta… bán thêm một lần nữa mà thôi.

Giữa khoảnh khắc tuyệt vọng đó, chính là mẹ chồng, sau hai đã hồi phục lại, cầm d.a.o xông ra ngoài. Bà lớn tiếng mắng chửi lũ tộc lão chẳng thấy nhà này không còn nam lấy cớ vu oan, h.i.ế.p đáp góa phụ cô , chiếm đoạt sản .

Bà còn hung hăng đá cha ta hai cước, mắng ông ta là súc sinh vô liêm sỉ, con ruột mà bán đi lần hai. Bà bảo ông ta hãy quên ý đó đi, hôn thư của ta và Viễn đã được ghi vào sổ của quan phủ, c.h.ế.t là quỷ nhà họ của bà.

Đuổi kẻ đó đi, bà mới vuốt ve cỗ quan tài của Viễn rồi nói: “ không còn nam nữa, chút ruộng đất nhà cửa này sớm muộn gì bị đám trong tộc tìm cớ thu hồi. Giờ đây ta cho con hai con đường để chọn. Một là cứ theo lời Viễn nói, tìm một gả con đi, nhưng thời gian gấp gáp, ta có thể cố gắng đảm bảo không xảy ra sai sót. Con đường khác là mai con có thai, hai mẹ con chúng ta cùng nhau sống tiếp, từ nay ta coi con như , không còn là con dâu nữa.”

Ánh mắt bà kiên nghị, như thể không có chuyện gì có thể khó được bà. Đó là cách sống mà ta chưa từng thấy. Ta nếu trở thành của bà thì ta lớn lên như nào, vì vậy ta đã chọn con đường hai.

Mẹ chồng bảo ta ăn một loại cỏ. Chờ khi trong tộc lại đến gây thì giả vờ ngất đi. Thầy lang bắt mạch, mà lại nói ta đã có thai.

Đến tháng chín thì hai mẹ con ta đến một đình đón Tiểu Viên và Tiểu Hỷ về. Đó là một mang thai đến tháng năm thì quân đời. Vì nhà chồng không còn trưởng bối sau này nàng phải tái giá, bèn đến việc đổi lấy chút tiền bạc.

Cùng là tử đáng thương cho ta để Tiểu Viên ở trong nàng thêm một lát, nhưng nàng chẳng thèm nhìn, lạnh lùng nói: “Các mau bế nó đi đi, ta còn phải ra ngoài vứt đồ bỏ đi đó, đừng lỡ thời gian của ta.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương