Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9fAnKCZL1C
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Xe ngựa chậm rãi bám theo Liễu Miên. Hắn uống trà, nhìn nàng vác một giỏ tre hái từng cọng rau xanh mướt đọng sương. Khung cảnh ấy khiến hắn cảm thấy ấm áp, chân , đang nhìn thấy một cuộc giản dị mà yên lành.
Đi được một đoạn thì nàng lại khẽ ngân nga một điệu nhạc dân ca hắn chưa từng nghe. ngân đi ngân lại mấy câu đó, thế là hắn cũng học thuộc. Trong một lần uống rượu với , hắn vô tình ngân lên câu hát ấy.
người tên này từ nhỏ đã lắm trò, chỉ một sơ hở nhỏ đã nhận ra điều bất thường. Hắn ta cho thuốc vào rượu của Triệu Thanh Hà, đúng loại thuốc đêm hôm đó. Từng một bước vào, rồi từng một lại bị Triệu Thanh Hà lạnh lùng đuổi ra ngoài. Rõ ràng đều là thuốc Xuân Tỉnh, lần này lại không thể khiến hắn mất lý trí mà phóng túng bản thân.
Khi trời vừa tờ mờ sáng thì thuốc hết tác dụng, hắn lảo đảo đến trước cửa tiểu viện của nàng.
Hắn nàng khác những người khác ở chỗ nào.
Hắn ẩn mình trong bóng tối nhìn nàng tươi tắn cười dưới ánh mặt trời thì cuối cùng cũng hiểu ra vấn đề nằm ở đâu, chính là đôi ấy.
Đêm hôm đó thực ra Liễu Miên không dám nhìn hắn nhiều, trong những ánh hiếm hoi ấy lại chất chứa đầy lòng từ bi. Nàng không cầu mong gì ở hắn, chỉ hy vọng hắn được .
Trên đời này rất nhiều người hắn được . Ông nội , mẹ , vì hắn là tương lai của Triệu phủ. cũng , vì họ là bằng hữu cùng chung chí hướng, định sẵn sẽ cùng nhau tạo dựng một thời thịnh thế của Đại Chiêu.
Triệu Thanh Hà họ cũng yêu thương hắn, Liễu Miên lại khác. Ánh ấy không cần hắn ngày đêm đèn sách báo đáp, không cần hắn xông pha sinh tử bồi dưỡng mà chỉ đơn giản là mong hắn được bình an.
này, hắn dần trở thành kẻ lén lút quan sát cuộc của nàng. Hắn càng không kìm được mà nghĩ, nếu hắn cũng được trong sân nhỏ ấy, nếu đoạn đường đi hái rau kia hắn bên cạnh… thì tốt bao.
Hai mươi năm trên đời, đây là lần tiên hắn được một con người sự trước mặt một người, buông bỏ mọi quy tắc, chỉ đơn thuần là Triệu Thanh Hà mà thôi.
bước đến đứng bên cạnh hắn, ánh nhìn thấu mọi chuyện, cười nhàn nhạt: “Đồ mọt sách, lần nàng ấy gả đi ngươi đã bỏ lỡ rồi. Chẳng lẽ đến lần thứ hai ngươi cũng định nhìn nàng ấy rời đi à?”
Đương nhiên là không . Thế hắn đã nghe theo lời nói bừa bãi của , chước nữ nhân mà lấy sự “trong trắng” ra lay động nàng, mặt dày nói đó là lần tiên của mình rồi nàng phải chịu trách nhiệm.
Liễu Miên vĩnh viễn không rằng ngày hôm đó tim Triệu Thanh Hà đã đập nhanh đến mức nào bởi vì hành động hoang đường của hắn đã khiến tay nàng một lần chủ động chạm vào hắn, dù chỉ là trán mà thôi.
Hóa ra nói không sai, không xấu hổ sự hữu ích. Vậy thì mặt dày thêm chút đi.
[ – .]
Hắn mang theo phần chưa chín kỹ, lấy cớ đó làm lý do gặp lại nàng lần .
6
Triệu Thanh Hà giở thói vô lại, hắn ném một lạng bạc xuống rồi mang bát đi. Hắn nói là làm bằng chứng, lỡ ăn vào mà đau bụng thì phải tìm nàng mà tính sổ.
Mẹ chồng nàng cầm con d.a.o hỏi nàng: “Nhị , ta bị người ta lừa gạt rồi sao? Không thể nghe theo hắn ta được. Người đời đều nạt kẻ yếu, sợ kẻ mạnh. Lần hắn ta đến mà thấy con d.a.o này là phải ngoan ngoãn ngay.”
Nàng không rõ vì sao Triệu Thanh Hà lại vậy, thấy hắn chắc chắn sẽ đến cho nàng đành phải tìm một cớ. Nghĩ ngợi một lát, nàng nửa nửa giả đáp: “Mẹ, ra con một chuyện giấu mẹ. Số chữa bệnh cho mẹ là con mượn của người đó, chính là người vừa rồi. Người ta sợ ta bỏ chạy cách vài ba bữa lại ghé qua xem.”
Mặt mẹ chồng ta lập tức sa sầm: “Mượn bao nhiêu mà người giàu vậy lại đích thân đến đòi vậy?”
con bé Tiểu Hỷ lại lanh lợi nói: “Không đúng ạ, thúc thúc đó đến đòi thì sao lại ném xuống một lạng bạc? Với một lạng đó, ta phải bán mấy ngày mới kiếm lại được.”
Nàng đau nhìn số bạc đó, đang không làm sao lấp l.i.ế.m thì Triệu Thanh Hà lại quay lại. Hắn gõ gõ bàn rồi nói: “Đi vội quá ta quên mất. Một bát tám văn, phiền thối lại thừa cho tại hạ.”
Mẹ chồng nhìn chiếc hộp chỉ mấy chục văn, không tài nào thối lại được. Bà cắn răng, đưa lại số bạc rồi cười nói: “Bát này ta mời, đa tạ công tử đã sẵn lòng cho bà già này mượn cứu mạng. Số này ta nhất định sẽ trả, mong công tử rộng lòng cho thêm thời gian.”
Lời nói dối vừa thốt ra suýt đã bị vạch trần, ta đành bất lực nhắm lại. Nào ngờ Triệu Thanh Hà lại thuận theo lời ta: “Không vội, mẹ tại hạ rất thích ăn nhà này. Tại hạ cũng sợ không bán mới cho mượn . này tại hạ sẽ thường xuyên đến ăn.”
Nàng nhìn theo bóng lưng hắn rời đi, rồi lại nghĩ đến vẻ ngoài cao quý của Triệu phu nhân. Bà ấy ăn nhà nàng ư? Xem ra vị công tử thanh cao trúc này nói dối giỏi hơn cả nàng.
7
hắn sự thường xuyên ghé đến, mỗi lần đều vào khoảng gần trưa. Khi khách vãn thì ngồi đó, một bát thể ăn đến nửa canh giờ. khi đông khách thì hắn lại xắn tay áo lên giúp nàng dọn bàn.
Một vị quan lớn vậy, ta nhìn mà lòng thấp thỏm lo sợ. Thế mà mẹ chồng ta chỉ xem hắn là một công tử nhà giàu hòa nhã, ban ngăn hắn không cho giúp, về lại khen mãi không dứt miệng: “ đúng là người tốt.”
Tiểu Viên và Tiểu Hỷ thì càng quý hắn hơn. Tiểu Hỷ là một đứa trẻ hiếu động, mỗi lần hắn đến là lại mang theo hoặc là còi tre hoặc là con quay. Lần nào hắn cũng nói là đồ cũ ở nhà không dùng vứt đi, dỗ dành khiến con bé lẽo đẽo theo hắn.