Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1qT7kRGQau
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
1.
Tôi tên Thẩm Kim An, học sinh lớp 12.
Còn đúng 102 ngày nữa là đại học.
Không khí lớp đặc quánh, như muốn bóp nghẹt ta, quện mùi chua của sách cũ và mùi dầu gió hăng lạnh.
Quạt trần cũ kĩ trên đầu kẽo kẹt xoay, yếu ớt khuấy động đống ngột ngạt phòng ích .
Tôi đang vật lộn với một hình học giải tích khó nhằn, đầu bút gần như đ.â.m thủng giấy nháp, những đường phụ tôi vẽ chằng chịt, rối như mớ bòng bong. Mồ hôi từ thái dương chảy dọc xuống, ngứa ngáy khó chịu.
Bên cạnh vang lên tiếng động .
Một sữa bị đẩy tới, dừng ngay ngắn bên tập của tôi. giấy còn toả chút mát vừa ra từ cặp.
Tôi theo bàn tay ấy nhìn lên… ngón tay dài, khớp xương ràng, móng cắt gọn gàng sạch sẽ.
Là , bạn cùng bàn của tôi.
Cậu không nhìn tôi, ánh mắt dán vào quyển sách dày như gạch, tuyển tập đề Vật lý.
Giọng bình thản như buông hờ: “Khuyến mãi mua một tặng một, đừng phí.”
Đây là thứ bao nhiêu tháng cậu “mua một tặng một”?
Tôi không nhớ nổi. Chỉ biết từ một ngày nào đó năm lớp 10, cậu cứ như được hãng sữa “chọn mặt gửi vàng”, đều đặn mang khuyến mãi tới cho tôi.
Hồi lớp 10, vốn là chàng trai ta chỉ có thể đứng xa ngắm. Thành tích luôn top ba khối. Ngoại hình… chung mỗi có tiết học công khai, không ít nữ sinh lớp khác giả vờ “đi ngang” chỉ để nhìn cậu qua sổ.
Tính lạnh, ít … kiểu học sinh khiến thầy cô vừa yên tâm lại vừa đau đầu. Yên tâm vì điểm số, đau đầu vì khí chất xa cách như đóng băng.
Vậy , một như thế lại kiên trì mang sữa cho tôi suốt mấy năm.
Ban đầu tôi vừa mừng vừa sợ, luống cuống xua tay: “Không cần đâu…”
Cậu chỉ : “Đừng phí.”
Ánh mắt thêm một tia dư thừa, như phủi hạt bụi trên áo.
Từ chối vài không , tôi cũng quen. Với lại… sữa thật sự ngon, lúc làm toán đau đầu có thứ ngọt ngọt trôi xuống cổ họng, đúng là cứu mạng.
“Ừm… ơn nhé.”
Tôi nhận , cắm ống hút, uống một . Vị ngọt mát trượt xuống, lòng tôi dịu lại đôi chút.
Cậu không đáp, chỉ có tiếng bút lướt trên giấy.
Tôi tiếp tục chiến đấu với hình học. Có lẽ nhờ sữa, đầu óc tôi bỗng sáng ra, vạch một đường phụ chuẩn xác:
“Đúng !” Tôi kêu lên, cắm cúi tính tiếp.
Đến khi giải , tôi đặt bút, vươn vai, mới phát hiện tiếng sột soạt bên cạnh đã dừng lâu .
Theo bản năng, tôi nghiêng đầu.
không biết từ lúc nào đã đặt bút xuống, đang nhìn ra ngoài sổ.
Ánh nắng chiều xuyên qua khung kính, viền vàng nhạt quanh đường nét khuôn mặt cậu. Hàng mi dài quá mức, đổ xuống mi dưới một bóng nhỏ.
Cậu nhìn xa xăm, khóe môi cong, nụ cười mơ hồ không ý.
Tôi nhìn theo… chỉ thấy cây long não già trước tòa nhà, lá héo nắng, có đặc biệt.
Cậu ta đang nhìn thế?
Có lẽ nhận ra ánh mắt tôi, cậu bỗng quay lại. Hai tầm nhìn chạm nhau, không kịp phòng bị.
Tim tôi bỗng hụt một nhịp. Lúng túng tìm lời, bật ra câu đâu vào đâu: “Cái… cái sữa đó, mai còn khuyến mãi không?”
Vừa tôi chỉ muốn c.ắ.n lưỡi, hỏi ngốc thế!
Cậu thoáng ngẩn ra, ý cười nơi mắt sâu thêm, nhẹ “Ừ” một tiếng, lại cúi xuống cầm bút, bổ sung: “Chắc còn.”
Nắng quét qua vành tai đỏ của cậu, đến lạ.
2
Ngày tháng lớp 12 như bị bấm nút tua nhanh. , đề luyện như bão kéo cả đám học trò lao về phía trước. Không khí kỳ thử còn trùm lên lớp sớm hơn cả tiếng ve ngoài sổ.
Tiếng chuông tan học vang như cứu rỗi, nhúc nhích, nấy rũ xuống ghế, than thở “lại nữa”.
Tôi nhăn nhó thu gom núi tài liệu và đề cương, não bộ như sắp nổ, nhất là môn Vật lý, mấy công thức cứ như cào ngoài giày.
đã thu dọn từ lâu, không như mọi khi đứng dậy đi ngay, cậu ngồi đó, hình như chờ .
Tôi kéo khóa cặp, định vác lên vai thì cậu chợt mở miệng: “Đợi chút.”
Tôi khựng lại.
Cậu từ chiếc cặp lúc nào cũng gọn gàng ra một sổ bìa giấy màu nâu, đưa cho tôi.
“Cái đây?” Tôi chưa kịp hiểu.
“Lỗi sai Vật lý trước, với mấy dạng trọng điểm này.” Giọng cậu trầm ổn, mắt liếc xuống quyển từ vựng tiếng Anh trên bàn tôi.
“Tôi… thuận tay soạn hai bản, cậu có muốn không?”
Lại là “thuận tay”.
Tôi cúi nhìn sổ. Bìa sạch trơn không chữ, giống hệt con cậu.
Tôi mở ra, chữ viết thẳng thắn, ràng đến mức đáng ghen tị. yMỗi sai đều có lời giải chi tiết, còn tổng hợp kiến thức, điểm dễ mắc lỗi, thậm chí dùng bút đỏ đ.á.n.h dấu mức độ ra đề.
Đây đâu phải “thuận tay”… là tinh hoa dồn tâm huyết.
Tôi cầm sổ, giác nặng trĩu… đầy kích, bất ngờ và… một thứ tình mơ hồ dâng lên.
Một sữa có thể coi là trùng hợp.
Hai ghi chép cũng là thuận tay sao?
“ …” Tôi ngẩng lên, nhìn thẳng vào mắt cậu: “Cái này phiền cậu quá . Thật ra cậu không cần…”
“Không phiền.” Cậu cắt ngang, giọng nhanh bình tĩnh: “Tôi ghi cho tôi thôi, chép thêm một bản, nhớ kỹ hơn.”
Nghe hợp lý quá, vô kẽ hở.
“ …”
“Nếu cậu không ” Cậu xoay , ánh mắt bay ra sổ: “Tôi vứt.”
“! chứ!” Tôi vội ôm chặt sổ, sợ cậu giật lại ném đi: “ bảo không! ơn đại thần đã cứu mạng!”
Cậu thu tay về, khóe môi như thoáng cong, lại ép thành đường thẳng.
Cậu đứng dậy, vác cặp: “Đi đây.”
không đợi tôi, bước thẳng ra sau lớp.
Tôi ôm sổ còn vương nhiệt ấm từ ngón tay cậu, đứng tại chỗ. giác lạ lẫm lòng mỗi lúc một , như hòn sỏi rơi xuống hồ, gợn từng vòng sóng li ti không tan.
Xung quanh, bạn bè ồn ào hẹn nhau cuối tuần ôn tập, bàn tán vừa “săn” được đề tủ. tôi bỗng thấy, mọi âm thanh ấy xa dần…