Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3fulujWJsj
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
3.
Quyển “ghi thuận tay” quả thật lợi hại đến kinh .
Kết quả thi thử môn Vật lý công bố, đầu tiên trong đời tôi chen chân được vào top mười lăm của lớp. Khi thầy chủ nhiệm đọc tên trên bục giảng, còn đặc biệt liếc tôi một , trong ánh mắt xen lẫn ngạc nhiên và chút vui mừng.
Bề ngoài tôi gắng tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong lòng có một tiểu nhân tít ăn mừng. Điều đầu tiên tôi tới chính là chia sẻ tin tốt này Kỷ Tri Niên, nghiêm túc nói lời cảm ơn. Nếu không nhờ quyển ghi , chắc tôi vẫn ngụp lặn quanh vạch đậu.
Chuông tan học vang, tôi liền về phía cậu, đôi mắt sáng long lanh:
“Kỷ Tri Niên! này môn Vật lý của tôi…” Lời nói mắc kẹt trong cổ họng.
Bên cạnh cậu có hai nữ sinh lớp bên, đều là cán sự văn nghệ, dáng vẻ xinh xắn. Họ cầm vài tờ giống như tờ trình văn nghệ, cười nói chuyện cậu:
“Bạn Kỷ, trình này lớp bọn mình cần mượn một bộ âm thanh, nghe nói bạn quen hội học sinh, có thể giúp bọn mình hỏi không?”
Kỷ Tri Niên sắc không gợn sóng, không nói đồng ý chẳng từ chối, “Ừ” một tiếng xem như đáp lại.
Thái độ xa cách đủ, không khiến ta khó xử, nhưng tuyệt đối không thể gọi là nhiệt tình. Hai cô gái dường như quen kiểu này của cậu, cười cười nói thêm , để tờ trình trên bàn cậu mới đi.
Tôi gương nghiêng lạnh nhạt của cậu, bỗng nhớ ra vô số tin đồn về Kỷ Tri Niên: nữ sinh thích cậu thì đếm không xuể, thư tình đưa thẳng tay, mượn cớ bắt chuyện chẳng thiếu. Nhưng cậu đối xử ai giống nhau… lịch sự, xa cách, chưa từng đặc biệt ai.
Ngoại trừ… tôi?
ý này đột ngột nhảy ra, dọa chính tôi giật mình. Tim bỗng đập nhanh nhịp. Tôi vội vã đè nén mớ suy vẩn vơ, nặn ra nụ cười, tiếp tục còn dang dở:
“ này tôi thi Vật lý khá lắm! Nhờ ghi của cậu đấy!”
Cậu cuối đầu tôi. Ánh mắt , lạnh nhạt ban nãy như tan biến đi đâu, dù nét vẫn không biểu lộ nhiều: “Được nhiêu?”
“Tám mươi chín!” Tôi như khoe bảo vật, đẩy kiểm tra tới trước cậu, vào được cậu gạch đỏ trong ghi : “Cậu này, đề gần như y hệt! Tôi suýt làm sai nữa cơ!”
Cậu liếc qua , gật đầu: “Ừ, có tiến bộ.”
một khẳng định đơn giản mà tôi thấy còn vui hơn cả lời khen của thầy chủ nhiệm.
“Để cảm ơn cậu!” Tôi vỗ ngực, đầu nóng lên: “Ngày mai bữa sáng tôi mời nhé! Căn-tin có bánh nhân trứng mới ra, nghe nói ngon lắm!”
Nói xong tôi lại có chút hối hận. Kỷ Tri Niên mà lại đi khác xuống căn-tin ăn bánh sao?
Cậu ngẩng mắt tôi, hàng mi cụp xuống, tựa như suy . Ngay lúc tôi rằng cậu sẽ từ chối, cậu nhẹ nhàng gật đầu:
“Được.”
4
Kế hoạch mời Kỷ Tri Niên ăn bánh nhân trứng , cuối c.h.ế.t yểu vì tôi lười dậy mười phút. Khi tôi hớt hải lao xuống căn-tin, hàng xếp mua bánh ngoằn ngoèo khúc. dậm chân sốt ruột, bỗng vai bị ai đó gõ.
đầu… là Kỷ Tri Niên.
Trong tay cậu là một túi nhựa trong suốt, bên trong có hai chiếc bánh đóng gói riêng một hộp nhỏ.
“ cậu.” Cậu đưa túi tôi, giọng điệu tự nhiên vô : “Bánh nhân trứng hết . này là bánh dừa, hương vị gần giống.”
Tôi ngẩn ngơ nhận lấy, bánh vẫn còn ấm: “Còn cậu?”
“Tôi ăn .” Cậu nói gọn lỏn, đi ra cửa: “Sắp đ.á.n.h trống .”
Tôi lặng lẽ theo sau, bóng lưng cậu, lại cúi đầu ngắm túi bánh trong tay. Vậy ra cậu đến sớm, phát hiện bánh hết, liền mua thứ khác tôi, còn đứng đợi tôi đến tận giờ này?
Một góc trong tim chợt mềm nhũn ra, mềm đến nỗi chẳng còn hình dáng.
4
Từ đó, mối quan hệ “thuận tay” giữa tôi và Kỷ Tri Niên dường như có chút thay đổi. Hoặc có thể nói, là tôi đơn phương trở nên khác thường.
Tôi bắt đầu vô thức liếc trộm gương nghiêng của cậu trong giờ tự học buổi sáng, ngắm dáng vẻ cậu nhíu mày suy . Thầy gọi tên cậu, tôi còn ngẩng đầu trước cả cậu. Khi hai chúng tôi trao đổi tập, cánh tay vô tình chạm vào nhau, tim tôi liền loạn nhịp giây.
Tôi phát hiện, thật ra cậu không lạnh lùng như vẻ ngoài. Khi giảng tôi, cậu kiên nhẫn viết từng bước, rõ ràng rành mạch. Tôi lơ đễnh phạm lỗi, cậu thở dài, lấy nắp bút gõ gõ bàn tôi. Tôi nói đùa nhạt thếch, cậu chịu khó nhếch khóe môi.
Những phát hiện khiến con tim nhỏ của tôi như con nai con phát điên, suốt ngày nhảy nhót lung tung.
Tôi bắt đầu mong đợi hộp buổi sáng, mong đợi mỗi cậu “thuận tay” giúp đỡ, thậm chí mong đợi mỗi thi cử, vì sau thi là có cớ chính đáng tìm cậu hỏi .
Hình như… tôi thích bạn bàn của mình mất .
nhận thức này khiến tôi hoảng hốt, len lén dâng lên chút ngọt ngào.