Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/5VMQ6ZmPXn

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

CHƯƠNG 6

QUAY LẠI CHƯƠNG 1 :

Giọng mẹ từ gào thét biến thành van xin yếu ớt.

co ro lại, toàn thân run rẩy.

Giai điệu dịu dàng của bài ru vẫn vang .

Mẹ đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt găm chiếc hộp nhạc.

ký ức bị lãng quên thủy triều phá tan màn sương mù.

Ánh mắt rơi khoảng trống chốc lát – đó phòng , yếu ớt vừa chào đời, chồng đứng bên cạnh vui mừng đến bật khóc.

gương mặt nhăn nheo tay, dịu dàng ngân nga chính khúc ru .

cần nghe khúc hát ấy sẽ ngừng khóc, mở đôi mắt đen láy mẹ.

8

Khi đó, chồng của mẹ nắm tay mẹ :

“Hiểu Diên, em xem, Nguyệt Nguyệt của chúng ta giống em bao…”

Mẹ cuối cùng ra rồi, tất cả đều ra hết.

hận thấu xương, luôn mồm chửi con hoang ấy, chính con ruột mang nặng mười tháng, dùng mạng để ra.

con gái tưởng chết yểu từ lâu, vẫn luôn ở bên cạnh .

“Nguyệt Nguyệt… Nguyệt Nguyệt của mẹ… mẹ ra rồi… mẹ xin lỗi con… mẹ sai rồi…”

Mẹ lăn lộn bò đến bên giường, dốc hết sức lực lấy cơ lạnh cứng của tôi.

Mặt mẹ áp sát mặt tôi, mắt trào ra, nhỏ xuống má tôi.

Tôi đưa tay ra, muốn lau mắt mẹ.

Mẹ ơi, cuối cùng mẹ ra con rồi.

Mẹ đừng khóc, Nguyệt Nguyệt không trách mẹ, Nguyệt Nguyệt rất vui.

Nguyện vọng lớn nhất của Nguyệt Nguyệt bệnh của mẹ có khỏi.

Bây giờ, nguyện vọng ấy của Nguyệt Nguyệt thành hiện thực.

“Mẹ sai rồi! Mẹ xin lỗi con! Con tha thứ mẹ nhé… Nguyệt Nguyệt… con mở mắt mẹ lần đi…”

dáng vẻ mẹ sụp đổ khóc lóc, tôi bỗng bị nỗi buồn sâu thẳm nhấn chìm.

Mẹ ơi, con không trách mẹ.

Con , mẹ cũng không muốn vậy.

Thì ra, Nguyệt Nguyệt mẹ ngày đêm nhung không phải nào khác, chính con.

Con thật vô dụng, con muốn lau mắt mẹ, sao lau mắt nhiều thế ?

Bố quỳ sụp xuống bên giường, hai mẹ con đang nhau âm dương biệt, mắt đầy đau khổ và hối hận.

“Nguyệt Nguyệt… Hiểu Diên… tất cả đều lỗi của anh!”

Ông đấm xuống sàn, khóc rống :

“Năm đó em Nguyệt Nguyệt xong thì bị trầm cảm sau rất nặng… em luôn không phải của em, Nguyệt Nguyệt của chúng ta chết…”

“Anh tìm nhiều bác sĩ rồi, cũng không được… em thậm chí suýt làm hại con… anh hết … anh thật sự hết rồi!”

Bố ngẩng đầu , đôi mắt mờ mẹ, đang sám hối:

“Anh mới nghĩ ra ngu ngốc … anh lừa em, con gái chúng ta chết yểu, Nguyệt Nguyệt anh nhận nuôi từ cô nhi viện…”

“Anh tưởng, đổi thân phận em sẽ chấp nhận được con… anh không ngờ… không ngờ lại hại em thành ra thế … hại chết Nguyệt Nguyệt…”

Bố bò rạp xuống đất, khóc không thành tiếng.

phòng, còn lại tiếng khóc tuyệt vọng của mẹ và tiếng gào hối hận của bố.

Tôi lơ lửng trên không, mình ngày mờ nhạt, sốt ruột xoay vòng vòng.

Con yêu mẹ, chưa từng ngừng yêu.

Dù mẹ đánh mắng con, con vẫn yêu mẹ.

Con yêu dáng vẻ mẹ khi kéo đàn tập trung,

yêu cả những khoảnh khắc dịu dàng có lẽ mẹ cũng không nhận ra.

Điều duy nhất khiến con tủi thân mẹ quên con.

Nhưng bây giờ, mẹ ra con rồi.

Mẹ đừng khóc, Nguyệt Nguyệt không đau,

Nguyệt Nguyệt mẹ không cố ý, mẹ bệnh thôi.

Con cũng yêu bố.

Con , bố không phải không yêu con, dùng vụng về nhất để yêu con.

Bố tưởng vậy có bảo vệ được cả mẹ lẫn con.

Khi con bị mẹ làm tổn thương, lòng bố cũng đau lắm phải không.

Bố ơi, con cũng không trách bố.

Con , tim bố cũng vỡ vụn.

Con hai người vì con khóc lóc, vì con sụp đổ, lòng con đầy xót xa và không nỡ.

Con ước có giúp hai người lau đi mắt, hai người :

Nguyệt Nguyệt yêu bố mẹ, yêu nhiều lắm.

Nhưng cơ con ngày nhẹ, suốt, sắp tan biến không khí .

Mẹ lấy thân tôi, mặc ai khuyên cũng không chịu buông ra.

9

Cảnh sát định bước , nhưng mẹ gào tiếng, tôi hơn.

“Đừng chạm Nguyệt Nguyệt của tôi… ai cũng không được chạm con bé… nó lạnh rồi… để tôi ấm… ấm rồi nó sẽ tỉnh…”

Tùy chỉnh
Danh sách chương