Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6Ac6trI8Mu

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 16 ÁNH DƯƠNG TRONG BÓNG ĐÊM

Anh tôi theo cách vụng về mà chân , chẳng cần nói nhiều, chỉ lặng lẽ làm tất cả.

anh, tôi không cần che giấu sự mạnh mẽ giả vờ.

Tôi có thể làm chính mình: nũng nịu, ngang bướng, vô lý.

Bởi tôi biết, anh sẽ bao dung tất cả.

Tối hôm ấy, khi chúng tôi đang xem phim ở nhà, điện thoại tôi đột ngột reo.

Là một số lạ.

Tôi bắt máy, kia vang lên run rẩy, già nua:

“Là… Niệm Niệm đó sao?”

Tôi khựng lại, nhận ra đó là của Giang.

Từ khi ta bị đột quỵ, tôi chưa nghe lại tiếng .

“Có chuyện gì?” tôi lạnh lẽo.

“Niệm Niệm… làm ơn… làm ơn gặp Giang một được không?” nghẹn ngào, đứt quãng, “ sắp không xong rồi…”

Tim tôi thoáng chùng .

“Anh ta sao rồi?”

“Vài hôm trước… bác sĩ chẩn đoán là ung thư dạ dày giai đoạn … nói rằng… không còn bao lâu nữa…” Giang nghẹn ngào, khóc không tiếng. “ vẫn luôn gọi tên con… xin con, coi thương hại một , gặp đi…”

Cúp máy, trong tôi rối loạn.

Tần Mạc nhận ra xúc của tôi, dừng bộ phim, nắm tôi.

“Sao thế?”

Tôi kể lại lời Giang.

Anh nghe xong, không bình luận, chỉ hỏi: “Em đi không?”

Tôi lắc đầu.

“Em không biết.”

Đối với Giang , tình đã hết, hận cũng không còn.

Anh ta đối với tôi giờ chỉ một người xa lạ không quan hệ.

nghe tin anh ta sắp chết, trong tôi vẫn trỗi lên một xúc phức tạp khó gọi tên.

“Đi đi.” Tần Mạc nói, “đi gặp anh ta một , để khép lại quá khứ. Khép lại rồi mới có thể bắt đầu một tương lai mới.”

Ánh mắt anh dịu dàng kiên định.

“Anh sẽ đi cùng em.”

cùng, tôi vẫn đi.

Trong căn bệnh nồng nặc mùi thuốc sát trùng, tôi lại thấy Giang .

Anh ta nằm trên giường, gầy gò chỉ còn da bọc xương, gương mặt che bởi mặt nạ dưỡng khí, hơi thở mong manh sắp tắt bất cứ lúc nào.

Người đàn ông phong độ hào hoa, giờ đã chẳng còn hình dáng.

Giang ngồi cạnh giường, thấy tôi thì đôi mắt đục ngầu lệ.

nói gì đó, vì di chứng đột quỵ, chỉ phát ra âm thanh mơ hồ.

Tôi bước tới giường, lặng lẽ nhìn Giang .

Anh ta nhận được, từ từ mở mắt.

Thấy tôi, đôi mắt mờ đục khẽ động, cố gắng đưa lên.

Tôi không động đậy.

Tần Mạc đứng lưng, khẽ đặt lên vai tôi, truyền tôi sức mạnh không lời.

“Niệm… Niệm…”

anh ta nhẹ gió.

“Xin… lỗi…”

Khóe mắt anh ta một giọt lệ đục ngầu.

“Nếu… có kiếp … anh…”

Câu nói dở dang.

Bàn nặng nề.

Máy theo dõi tim vang lên tiếng “tút” chói tai, đường điện tâm đồ một vạch thẳng.

Giang , chết rồi.

Trong giây phút , anh ta nói điều gì?

Ăn năn, hay không cam tâm?

Tôi đã không còn biết.

Trong bệnh, tiếng khóc xé của Giang vang lên.

Tôi không ngoảnh lại, xoay người rời đi.

hành lang, ánh mặt trời sáng rỡ.

Tần Mạc nắm tôi, siết chặt.

“Xong rồi.” Anh nói.

Tôi gật đầu, tựa vào vai anh.

Đúng vậy, đã xong cả rồi.

Người , hận, vướng bận, tất cả đều tan biến cùng cái chết của anh ta.

Từ nay về , trong thế giới của tôi, không còn Giang , cũng không còn Linh Vãn Vãn.

Chỉ còn tôi, người tôi , một tương lai hoàn toàn mới.

15

Cái chết của Giang , hòn đá hồ, chỉ gợn lên vài vòng sóng nhỏ rồi lặng đi.

Thế giới này, mỗi ngày đều có người sinh ra, mỗi ngày đều có kẻ ra đi.

Không ai mãi nhớ một kẻ thất bại.

Cuộc sống của tôi Tần Mạc trở lại quỹ đạo.

Chúng tôi cùng đi làm, cùng tan ca, cùng ăn cơm, cùng xem phim.

Những ngày tháng bình lặng, chất đầy hạnh phúc vụn vặt.

Một hôm, Tần Mạc bất ngờ nói đưa tôi một nơi.

Anh thần bí, không chịu tiết lộ điểm .

Xe chạy trên con đường núi quanh co rất lâu, cùng dừng trước một căn biệt thự trên đỉnh.

Ngôi biệt thự rộng rãi, thiết kế tinh tế, có một khu vườn lớn.

Trong vườn, hoa nở rực rỡ, muôn hồng nghìn tía.

Tôi ngạc nhiên nhìn anh.

“Đây là đâu?”

“Nhà của chúng ta.” Tần Mạc nắm tôi, dắt vào trong.

trong, phong cách trang trí giản dị đúng gu của tôi.

khách có một bức tường lớn làm kệ sách, chất đầy đầu sách tôi thích.

Ban công ngủ đặt ghế xích đu trắng, hướng ra cảnh đêm rực rỡ của phố.

thay đồ treo toàn bộ mẫu mới nhất, kích cỡ đều vừa với tôi.

Thậm chí còn có một vẽ, chuẩn bị sẵn đủ cọ màu giá vẽ.

chi tiết, đều ghi tên tôi.

“Anh… từ bao giờ…” Tôi kinh ngạc không nói lời.

“Từ lúc quyết định theo đuổi em, anh đã bắt đầu chuẩn bị rồi.” Anh ôm tôi từ phía , cằm gác lên vai.

“Anh em một mái nhà, một mái nhà chỉ thuộc về hai chúng ta.”

Sống mũi tôi cay xè, nước mắt .

“Anh ngốc quá.”

“Vì em, anh cam tâm tình nguyện.”

Anh xoay tôi lại, quỳ một gối , từ túi ra một chiếc hộp nhung.

trong, là một chiếc nhẫn lấp lánh.

Không phải mẫu xa xỉ của thương hiệu nổi tiếng, mà là do vô số viên kim cương nhỏ ôm quanh viên chủ, xếp một đóa hướng dương đang nở rộ.

“Anh tự thiết kế đấy.” Ánh mắt anh căng thẳng xen lẫn mong chờ.

tên là ‘Ánh Dương’. Vì em chính là mặt trời duy nhất trong cuộc đời anh.”

“Niệm Niệm, anh biết quá khứ đã làm em tổn thương sâu sắc. Anh không dám đòi hỏi em tin tưởng ngay lập tức. anh sẽ dùng cả đời này để chứng minh tình của anh.”

“Anh không cần em làm gì anh cả, chỉ mong em anh một cơ hội, để được chăm sóc em cả đời.”

“Cô Thẩm Niệm, em có đồng ý, anh không?”

Nước mắt tôi tuôn chuỗi ngọc vỡ.

Tôi nhìn anh, người đã trao tôi tình sự ấm áp để bắt đầu lại.

Tôi gật đầu thật mạnh.

“Em đồng ý.”

“Tất nhiên là đồng ý.”

Anh bật dậy, đeo nhẫn vào ngón áp út của tôi, rồi ôm chặt tôi vào .

ơn em, Niệm Niệm.” Anh thì thầm tai, lặp đi lặp lại.

ơn em, đã chịu anh.”

Ngoài cửa sổ, ánh hoàng hôn nhuộm vàng cả phố.

Đèn đêm lượt sáng lên, sao trời lấp lánh.

Tựa vào ngực anh, nghe nhịp tim mạnh mẽ, tôi bình yên mãn nguyện.

Tôi nghĩ thế giới của tôi đã sụp đổ trong ngày cưới hôm ấy.

không ngờ, khi Chúa đóng một cánh cửa, thật sự sẽ mở ra bạn một khung cửa khác.

Ngoài cửa, là khung trời rộng lớn hơn, tươi đẹp hơn.

Tôi ngẩng đầu, khẽ hôn lên cằm anh.

“Ngài Tần, phần đời còn lại, nhờ anh chỉ dẫn nhiều.”

Anh cúi , trao lại tôi một nụ hôn sâu say đắm.

Tần, hân hạnh được đồng hành.”

(Hết)

Tùy chỉnh
Danh sách chương