Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3fulujWJsj
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
QUAY LẠI CHƯƠNG 1 :
đã tự tay lắp.
Tôi từng mình thích biển.
Nếu chiếc du thuyền, tôi sẽ lái nó khơi mỗi ngày.
Mô hình ấy, đến giờ đặt trên tủ giường tôi.
Tôi biết anh hận tôi.
Tôi cũng không mơ mộng sẽ quay lại.
Nhưng lần , tôi lại gặp nhau, vô tình thêm đứa bé.
, tuy anh lạnh nhạt, trách tôi, nhưng tôi nhìn được… anh quan tâm.
Thế nên, tôi thử.
bù đắp phần nào những rạn nứt giữa tôi.
…
Chiều hôm ấy, tôi bất ngờ nhận được điện thoại .
Tôi vui vẻ bắt máy, cố ý trêu:
“ sư nhớ tôi rồi à?”
anh lạnh băng:
“Cô Trần, tôi bàn với cô bố cô.”
Cái kiểu việc thật khiến ta bực.
tôi hẹn gặp ở quán cà phê.
Anh gọi mình tách cà phê, tôi ly nước cam.
Mở miệng, lại tư phân minh, kiềm chế đến cực hạn:
“ bố cô, cô nghĩ thế nào rồi?”
Tôi ngồi thẳng :
“Tôi đã để họ chia tay.
“Bây giờ tôi ở với tôi, bố ở quê.
“Thế tốt nhất.”
: “…”
Trong mắt anh thoáng qua tia u tối, anh cúi xuống nhấp ngụm cà phê.
Tôi nghiêng ghé sát lại:
“ sư , thấy tôi giải quyết ổn thỏa rồi, không cái cớ gặp tôi nữa, nên hơi tiếc nuối?”
Trên gương mặt tuấn tú anh lướt qua ý cười mỉa mai rõ rệt.
“Trần Hạ, cô tưởng mình ai?”
Tôi sững lại vì câu ấy.
Mấp máy môi:
“ …”
Anh đứng dậy, ánh mắt nhạt nhẽo:
“Đã vậy, tôi trước.”
xong, anh xoay bỏ , dứt khoát không quay .
Tôi vội chạy theo, vừa đến cửa thì đuổi kịp:
“Phó—”
“Trần Hạ, cô đang mang thai đấy!” – anh quát khẽ, gắt gao.
Tôi khựng lại, thử nắm lấy tay anh:
“ , tôi .”
Anh giật tay , nhìn sang hướng khác, lạnh :
“ gì nhanh, tôi không nhiều thời gian.”
“ .” – tôi thành thật .
10
Dù ba chữ ấy không thể bù đắp được tổn thương tôi gây .
Nhưng tôi luôn nợ anh ba chữ đó.
Anh dường như không ngờ tôi sẽ .
Vẻ mặt thoáng ngẩn , cũng mềm hơn đôi chút:
“Cô tôi làm gì? Đứa bé cô.”
“…”
Cũng anh mà.
Tôi mím môi:
“Tôi không vì mới .
“Ba năm trước, tôi nợ anh câu .”
khẽ cười nhạt:
“Vậy tôi đáp lại ‘không sao đâu’ sao?”
Tôi cúi gằm mặt:
“Không cần.”
Anh im lặng rất lâu.
Tôi tưởng anh mất rồi.
Ngẩng lên, lại chạm ngay ánh mắt sâu thẳm kia.
Anh khẽ thở dài, gần như khó nhận , trong mang theo chút thỏa hiệp:
“ thôi, tôi đưa cô về ty.”
Tôi gật .
Trên đường về ty, cả hai tôi không ai mở lời.
Tới nơi, tôi tạm biệt, xoay bước .
“Trần Hạ.”
Anh gọi tôi lại từ phía .
Tôi vội vàng quay .
Anh nhìn tôi lúc:
“Lần khám thai, gọi tôi.”
xong anh liền lên xe rời .
Khóe miệng tôi suýt nữa cười toác đến tận mang tai.
tôi nhất định cố gắng thật tốt, bù đắp lại vết thương tôi từng gây anh.
Tan làm về nhà, trong bếp vang lên tiếng hát vui vẻ .