Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9zopSJ5Ywg

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

CHƯƠNG 9

“Hạ Hạ… Hạ Hạ…”

Giống hệt trước, anh cứ gọi mãi tên tôi.

này tôi không dám đáp.

bụng, tôi càng không dám.

anh không sao, tôi liền bỏ .

Sáng hôm sau, tôi nhận được điện thoại của anh.

Anh xin :

“Tối qua, em đưa tôi tới khách sạn à? Tôi… xin , tôi không gì quá đáng chứ?”

Tôi đảo , đáp chua chát:

“Anh không tôi , còn ôm còn hôn, miệng gọi tôi là bảo bối nhỏ thân thương…”

Phí Luật lập tức ngắt lời, giọng bình tĩnh mà cứng rắn:

“Tôi không thể ra mấy chuyện .”

“Anh không thể, chẳng lẽ tôi có thể chắc? trước là ai đè tôi giường không ? Còn anh không thể? Nếu không thể, bụng tôi từ đâu mà có?”

Điện thoại rơi vào im lặng kéo dài.

Tôi tức muốn nổ tung:

chứ!”

Lại thêm một hồi im lặng, anh khàn giọng, không dám tin:

“Đêm ta… thật sự là của tôi?”

“…”

Tôi thẳng tay cúp máy.

Tự mà đoán , đồ ngốc!

13

Ăn cơm xong tôi nhà, vừa mở cửa đơn nguyên liền Phí Luật.

Anh đang định bước vào, vừa tôi liền nắm chặt vai tôi, ánh khẩn thiết:

“Trần Hạ, em anh , có phải là của anh không?”

Tôi ngẩng cằm:

“Không phải.”

Phí Luật cười đến mức miệng gần như không khép lại được:

“Là của anh! Hôm ta thật sự …”

khu lúc này người ra kẻ vào khá đông.

Tôi vội tay che miệng anh, kéo anh sang một bên:

“Anh không ngượng nhưng tôi còn đấy!”

Đôi anh hoe đỏ:

“Vậy hôm thật sự là thật? Anh còn tưởng… tỉnh lại không em, cứ nghĩ là mơ.”

Tôi khô khốc cười:

“Anh mơ đẹp thật nhỉ.”

Phí Luật ôm chầm tôi, lại sợ tổn thương nên vội nới lỏng vòng tay.

“Hạ Hạ, xin em.”

ra anh không phải không muốn nhận , mà là thật sự không .

Đúng là đồ ngốc.

Tôi bĩu môi:

“Thôi được , tôi rộng lượng tha anh một , coi như huề.”

Anh buông tôi ra, thoáng ánh lệ:

“Không, là của anh.”

Nhìn anh khóc, tôi muốn khóc.

Nếu không có họp lớp ấy, có lẽ kết cục của tôi… vẫn sẽ là ở bên nhau.

tôi, lòng, chưa bao hết yêu nhau.

Tôi nắm tay anh, kể lại lý do năm xưa chia tay.

em suýt mất đôi chân vì em, lúc đầu óc em chỉ toàn là tội , chỉ nghĩ đến ông ấy.

“Em không nên thay biện giải, nhưng nhiều năm nay em luôn bị em thao túng tinh thần, nên mới ra những lời tổn thương anh.

“Tóm lại là em không xử lý tốt. Phí Luật, xin anh.”

Anh lại ôm tôi vào lòng:

“Đều qua .”

Sau này, tôi sinh một gái.

Tên là Noãn Noãn.

Hết cữ, tôi lập tức quay lại công ty.

Không còn cách nào khác, tôi là quản lý, vị trí này không thể để tuột mất.

của Phí Luật và bảo mẫu chăm sóc, tôi có thể toàn tâm công việc.

Còn Phí Luật… luôn tìm đủ cách bám tôi.

Hôm ấy vừa tan , anh hẹn tôi ra vịnh biển.

Tôi đến nơi, từ xa anh đứng trên một chiếc du thuyền.

Trên du thuyền còn dựng một tấm bảng thật lớn viết chữ “Hạ”.

Khi tôi bước lên, mọi người lượt xuất hiện.

tôi, tôi, đồng nghiệp bạn bè của tôi.

người thân, bạn bè, đồng nghiệp của Phí Luật.

Trước mặt tất , anh quỳ một gối , mở chiếc hộp đỏ rực.

Chiếc nhẫn kim cương lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Đôi anh ngấn lệ, nhìn tôi:

“Vợ à, bây em có thể mặc váy cưới . Có phải nên gả anh không?”

Nước tôi tuôn rơi, đưa tay ra.

Sau , tôi và anh tổ chức một đám cưới thật long trọng.

Thực ra tôi đăng ký kết hôn từ trước, dọn về sống cùng nhau.

Căn nhà mới, tôi dùng tiền lương mấy năm nay để đặt cọc mua.

tôi hiện .

Chỉ là hai người cầm giấy ly hôn, sống như bạn cùng phòng.

Trớ trêu thay, chính mối quan hệ lại khiến họ hòa thuận hơn.

tôi vẫn công việc dọn dẹp.

tôi vẫn lái xe tải.

Thời gian rảnh đến thăm cháu.

Mọi thứ đều yên bình, hài hòa.

Buổi tối, tôi nép lòng Phí Luật, kể anh nghe chuyện tuổi thơ.

Anh ôm tôi thật chặt, không một lời, nhưng ngầm khẳng định: tất qua, tôi có một mái ấm hạnh phúc.

Noãn Noãn bỗng khóc.

Anh giường bế đặt giữa tôi.

nín ngay.

Anh nắm tay tôi và tay , cùng nắm chặt lòng bàn tay anh.

Cúi , hôn lên trán tôi.

ánh đèn vàng ấm áp, đôi anh sáng rực.

Anh :

“Trần Hạ, anh yêu em.

“Mãi mãi.”

(Toàn văn hoàn)

Tùy chỉnh
Danh sách chương