Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4VTsvFzhd3
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
04
Tỉnh lại thì tôi đang ở trong bệnh viện.
Bạn thân Tô Chu Nguyệt đang ở bên cạnh tôi.
Tôi tủi thân ôm cô ấy khóc lóc: “Cậu cuối cùng cũng đi tuần trăng mật về rồi.”
“Có phải có đàn rồi là không cần mình nữa không.”
Cô ấy đắc dĩ bật cười: “ lảm nhảm nữa, sốt bốn mươi độ suýt nữa cậu thành ngốc đấy.”
“Trên tay còn đang truyền dịch kia, mau nằm xuống.”
Tôi nằm xuống, mở to mắt đảo quanh phòng bệnh.
Chậm nửa nhịp hỏi: “Cậu làm sao biết mình ở đây?”
“Ai đưa cậu đến bệnh viện thì tự nhiên là người đó liên với mình.”
Tô Chu Nguyệt mang theo ánh nhìn dò xét: “Cậu sao lại dính dáng tới anh của A Đình ?”
Nhắc đến Mạnh Quan Hạc, tôi lập tức nhớ đến cảnh trong xe.
Sau mới nhận ra, mặt ầm một đỏ bừng.
Phản ứng này Tô Chu Nguyệt kinh ngạc.
“An An, chẳng lẽ cậu thích anh của Mạnh Quan Đình?”
Tôi kéo chăn cao lên, che nửa khuôn mặt.
Giọng nghèn nghẹn trả lời: “Mình muốn làm chị em dâu với cậu mà, vừa Mạnh Quan Hạc điều kiện tốt lại đẹp còn độc thân, quá hợp làm người chọn.”
Tôi kể lại một lượt quá trình theo Mạnh Quan Hạc thời gian này.
Tô Chu Nguyệt bật cười: “An An, mình rất cảm động vì cậu coi trọng mình như .”
“Nhưng đây không phải trò chơi, lấy chồng phải lấy người mình yêu.”
“Mình nói rồi mà, từ nhỏ đến lớn chỉ có người khác theo cậu, cậu từng thèm để ý.”
“Ngày nào cũng kêu đàn chẳng ai ra gì, giờ tự nhiên khai sáng chạy đi theo người ta, hóa ra là vì mình sao.”
“Cậu ấy, trẻ con quá, tình cảm không phải như .”
Tôi cãi: “Mạnh Quan Hạc đẹp thế kia, mình thấy sắc mà động lòng cũng là tình mà!”
“Mình ngày nào cũng nhìn anh ấy vest thắt cà vạt cấm dục thế kia, ngứa ngáy trong lòng, thật muốn xem anh ấy không mặc quần áo thế nào.”
“Bàn tay của anh ấy đẹp đúng gu mình, muốn cắn một .”
Tôi nói mà không giữ miệng, buột ra luôn.
Một tiếng gõ cửa không nhẹ không nặng cắt ngang lời tôi.
Ngoài cửa, Mạnh Quan Đình cười khẩy, giơ ngón tay về phía tôi.
Mạnh Quan Hạc mặt trầm tĩnh, ánh mắt lạnh lẽo lướt qua đôi mắt tôi đầy kinh hoảng và hoang mang.
Tôi im kéo chăn che kín mặt.
—
05
Mạnh Quan Hạc tới vì máy tính của tôi để quên trong xe anh.
Anh đặt máy xuống rồi đi luôn.
Suốt quá trình không nói một câu.
Còn tôi vẫn trốn trong chăn, đợi anh đi rồi mới ló đầu ra.
Mạnh Quan Đình tới đón Tô Chu Nguyệt, tiện đưa tôi một đoạn.
Tôi truyền dịch xong là có thể xuất viện.
Trên xe, Mạnh Quan Đình chọc tôi.
“Ghê thật, ngay cả anh tôi cô cũng dám thả thính.”
“Nhưng mà cô không phải gu của anh tôi đâu.”
“Tôi khuyên cô nên bỏ đi.”
Vốn tôi không ưa Mạnh Quan Đình, không phục mở miệng: “Tôi có phải gu anh cậu không thì anh cậu nói mới tính.”
“Đợi đấy, Tết này cậu phải cung kính gọi tôi là chị dâu.”
Mạnh Quan Đình cười khẩy khinh bỉ: “Cô mơ đi!”
Tôi ôm lấy cô bạn thân đang bên cười nhìn hai đứa như trẻ con cãi nhau.
“Bé cưng, mình khó , tối nay mình muốn ngủ cùng cậu.”
“Cậu về nữa.”
Người bạn thân thơm thơm mềm mại quá dễ , tiện nghi cho đồ Mạnh kia quá.
“ An Ý! Tránh xa vợ tôi ra!”
“Cô có mơ tưởng!”
Tô Chu Nguyệt đắc dĩ: “Thôi nào, cãi nữa.”
“An An không khỏe, mình không yên tâm để cô ấy ở một mình.”
“Tối nay mình ở với cô ấy.”
Mạnh Quan Đình tức đen mặt, nhưng vẫn phải lời Tô Chu Nguyệt.
—
06
Tô Chu Nguyệt ở lại với tôi một đêm, hôm sau bị Mạnh Quan Đình đón đi.
Tuy ngoài miệng tôi cứng bảo Mạnh Quan Đình đợi gọi mình là chị dâu, nhưng thực tế tôi không nhắn cho Mạnh Quan Hạc nữa.
Hôm đó trong xe lời nói và thần sắc của anh tôi sợ.
Tôi chùn bước.
Còn có ngượng.
Tuy tôi miệng lưỡi nhưng thực ra tôi đi thuần khiết.
Tôi từng yêu ai.
Nghĩ đến hôm đó tay mình nắm phải chỗ đó của Mạnh Quan Hạc là tôi…
Có không dám mặt với anh.
Nghỉ ngơi một tuần, tôi dự định hẹn bạn thân ra ngoài dạo phố.
Kết quả nhìn thấy một giải trí chấn động.
Thái tử gia nhà Mạnh – Mạnh Quan Đình đêm khuya gặp lại mối tình đầu, hai người ở trong khách sạn một đêm sáng hôm sau mới rời đi.
Trong ảnh, Mạnh Quan Đình và một cô gái ôm nhau trong sảnh khách sạn.
Tôi giận sôi lên.
Gọi điện định mắng Mạnh Quan Đình.
Không ai .
Ngay sau đó nhận được điện thoại của Tô Chu Nguyệt.
Cô ấy khóc nói muốn ly hôn.
Tôi vừa an ủi cô ấy, vừa nghĩa nói.
“Được được được, lúc cậu ly hôn mình đi cùng cậu.”
Nói xong lập tức đi đón cô ấy về.
Cô ấy khóc mắt sưng đỏ.
Tôi nói mà, Mạnh Quan Đình tên ăn chơi trác táng đó không phải thứ tốt.
Mới được bao lâu lộ bản tính.
Tôi đương nhiên không mắng trước mặt bạn thân.
Vì cô ấy lúc này đang khóc rất thương tâm.
Tôi vừa giận vừa xót.
Mạnh Quan Đình gọi cho tôi, tôi chặn số.
Cả WeChat cũng xóa luôn.
Trong lúc xóa tôi nhìn thấy ảnh đại diện của Mạnh Quan Hạc, bèn theo đó trút giận.
Nhắn cho anh:
[Từ nay sẽ không chọc anh nữa.]
[Đàn già, nhìn là biết không được! Ai thèm!]
[Bye bye, không bao giờ gặp lại!]
Sau đó chặn, xóa.
—
07
Đêm xuống, câu bộ giải trí cao cấp.
Để Tô Chu Nguyệt tạm quên tên khốn Mạnh Quan Đình, tôi gọi vài người bạn chung ra ngoài.
Lần đầu tôi bực dọc gọi vài nam người mẫu đến hát, chơi cùng.
Giữa chừng tôi ra ngoài điện thoại.
Khi quay lại, cô bạn thân to xác của tôi biến mất.
Hỏi người mới biết bị Mạnh Quan Đình đưa đi.
Tôi vừa giận vừa gấp: “Các người cứ trơ mắt nhìn cô ấy bị đưa đi sao!”
“An Ý, cậu lo.”
“Dù gì cũng là chuyện vợ chồng của , cậu là bạn không thể xen quá sâu.”
“Hơn nữa Chu Nguyệt tự theo hắn đi.”
Tôi cau mày gọi điện cho Tô Chu Nguyệt.
Cô ấy cúp.
Một lúc sau cô nhắn .
[Mình không sao, lo, mình muốn nói chuyện với anh ấy.]
Nhìn nhắn tôi bớt lo hơn.
Nhưng trong lòng vẫn bực bội.
Hát cũng chẳng còn tâm trạng.
Thấy tôi buồn, người đề nghị xuống tầng một chơi.
Tầng một có sàn nhảy, có biểu diễn, náo nhiệt hơn.
Tôi gật đầu.
Một nam người mẫu mời tôi nhảy.
Nhảy một lúc, cơ thể hắn càng lúc càng sát.
Mang theo ẩn ý gợi tình.
Tôi thấy không thoải mái, định đẩy hắn ra.
Không ngờ tay hắn đặt lên eo tôi.
Tôi vừa định chửi, cánh tay bỗng bị nắm chặt.
Cả người bị kéo một vòng tay vừa lạ vừa quen.
Ngẩng đầu, tôi đụng phải ánh mắt lạnh lẽo u ám của Mạnh Quan Hạc.
“Anh…”
Vừa mở miệng bị anh kéo đi khỏi sàn nhảy.
Đi thẳng ra khỏi câu bộ.
“Anh, anh làm gì !”
Mạnh Quan Hạc dừng bước, mặt không đổi sắc nói với tôi: “Làm em.”
Tôi trừng to mắt, tưởng mình nhầm.
Không được lời lẽ lưu manh này lại từ miệng Mạnh Quan Hạc ôn hòa lạnh lùng nói ra.
Tôi sững sờ nhìn anh.
Anh lại ngờ tiến thêm một bước.
Hormone đàn riêng của anh kèm theo thế xâm lược áp bức vây lấy tôi.
Tôi vô thức sinh ra sợ hãi.
Theo phản xạ lùi lại.
Lùi được bước tôi chợt nhận ra mình quá nhát.
Tôi sợ gì?
Anh không thể thật sự làm gì tôi được.
Tôi đứng lại, diện ánh mắt anh.
“Mạnh giáo sư, tôi không thích anh nữa rồi.”
“Anh nói cực kỳ cực kỳ mất chất, anh có biết là hạ lưu không?”
Ánh mắt Mạnh Quan Hạc như hồ nước băng lạnh, tưởng yên bình nhưng lại tỏa ra lạnh.
tôi nói hạ lưu, mặt hồ lạnh ấy dậy sóng nhẹ.
Anh cúi mắt, giọng nhạt: “Nói hạ lưu cũng không bằng cô .”
“Dù sao ở bệnh viện trước mặt người khác nói muốn nhìn tôi cởi đồ, muốn cắn tay tôi là lần đầu tôi thấy.”
“Bị từ chối theo , liền nhắn mắng tôi, mắng tôi không được.”
Mạnh Quan Hạc dừng một , bỗng nâng tay khống chế gáy tôi.
“Tôi được không, cô thử ?”
Tôi vùng vẫy, không thoát ra được.
Mặt đỏ bừng, một lúc mới nghẹn ra câu: “Anh là người làm thầy sao lại nói lời lưu manh thế này.”
“Lưu manh?”
Mạnh Quan Hạc nhìn tôi nói: “Cô lưu manh hơn không?”
“Ngày ngày quấy rầy người ta gọi chồng ơi.”
“Còn trên xe hành động lỗ mãng, chiếm tiện nghi của tôi.”
“Nói lưu manh tôi không bằng cô .”
Cả người tôi nóng ran, không phản bác được.
Tôi chỉ là miệng mạnh, ngoài đời yếu.
Trước đây tôi chủ động Mạnh Quan Hạc là một chuyện, quyền chủ động ở tôi.
Nhưng khi anh nắm quyền chủ động thì lại khác.
Tôi dù miệng nhưng khi người ta thật sự nghiêm túc tôi vừa nhát vừa sợ.
Thấy tôi mặt đỏ, ánh mắt hoảng loạn.
Mạnh Quan Hạc có lẽ thấy thú vị, ngón tay đang đặt sau gáy tôi khẽ di chuyển, cọ nhẹ.
Không biết anh chạm đúng chỗ nào trên da, tôi run lên một .
Phát ra một tiếng rên khe khẽ.
Cả anh lẫn tôi đều sững người.
Tôi nhân lúc anh phân tâm liền gạt tay anh ra.
Ôm cổ mình, khó âm thanh vừa rồi là mình phát ra.
Tôi bao giờ biết cổ mình có chỗ nhạy cảm đến thế.
Nhìn tôi co rút mà còn gắng làm ra vẻ bình tĩnh, Mạnh Quan Hạc bật cười.
Anh thu lại thế sắc bén áp bức, mỉa mai tôi: “Mới thế sợ?”
“Gan như thế còn học đòi đàn , còn dám gọi nam người mẫu.”
Tôi thẹn quá hóa giận: “Liên quan gì đến anh!”
“Là anh bảo tôi anh, giờ anh dựa gì mà xử với tôi thế này.”
“Anh yên tâm, tôi sẽ không anh nữa, nhiều người xếp hàng theo tôi lắm.”
08
Tìm được chỗ của đám bạn, tôi bực bội xuống.
Nói chuyện tới mười phút.
Một bàn tay rộng lớn đặt lên vai tôi.
Khóe mắt thoáng thấy một bóng dáng màu đen.
Trực giác mách bảo là Mạnh Quan Hạc.
Tôi không để ý.
phương vỗ vỗ vai tôi.
Tôi khó quay đầu, ngẩng lên: “Anh phiền quá rồi đó, quản tôi làm gì?”
“Tôi…”
Tôi bỗng im bặt.
Đột ngột đứng dậy.
Chạm ngay ánh mắt nghiêm nghị trước mặt, lắp bắp: “Tam… Tam ca.”
Sao anh ấy lại ở đây?
Tam ca của tôi, Thẩm Gia Thần.
Khuôn mặt lạnh lùng không biểu cảm, liếc đồng hồ trên tay.
Nói: “Mười giờ rồi.”
“Chơi đủ ?”
Tôi chớp mắt, liếc sang người bên cạnh.
Nghĩ một , miễn cưỡng nói: “Đủ rồi.”
Thẩm Gia Thần nhìn tôi một : “Tôi đưa em về.”
Rồi xoay người bước nhanh đi.
Tôi vội xách túi chạy theo.
Anh đi nhanh, tôi phải lúp xúp chạy mới kịp.
Trước cửa dừng một chiếc xe, tam ca mở cửa ghế phụ.
Tôi lẽ thở phào.
Kéo cửa hàng sau.
Nói địa chỉ cho tài xế.
Trong xe lập tức rơi trầm .
Tôi ngay ngắn, cả người khó .
“Tam ca, sao anh lại đến Kinh thị?”
Không nổi bầu không , tôi mở miệng trước.
“Có việc.”
“…Ồ.”
Vẫn như trước, ít nói lạnh nhạt.
“Trung thu này có về Hộ thị không?”
Tam ca ngờ hỏi.
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng chua chát.
“Về làm gì? Nhìn ba người một nhà hòa thuận để tôi thêm bực, để tôi đi gây bực cho .”
Tam ca im vài giây: “Có thời gian thì sang cảng thăm dì, phòng em vẫn để nguyên.”
Tôi cúi đầu, hốc mắt hơi nóng.
“Em biết rồi.”
Tôi từ nhỏ cha mẹ ly hôn, cha ngoại tình nhưng vẫn giữ quyền nuôi tôi.
Để tránh xa cha khốn kiếp đó, mẹ tôi buộc phải bỏ quyền nuôi.
Sau khi ly hôn, bà ra nước ngoài theo ước mơ, còn kết hôn và định cư ở đó.
Phía cha tôi, tiểu tam lên thay.
Tôi ở nhà không ít lần làm tiểu tam kia khó .
Cha tôi tệ, nhưng xử với tôi không tồi.
Cơ bản luôn đứng về phía tôi.
Tiểu tam đấu không lại tôi, chỉ đành nhẫn nhịn, tính dựa đứa em ngốc sau này trị tôi.
Hồi nhỏ mỗi kỳ nghỉ dài tôi đều được dì đón đi.
Dì chỉ có hai con , tam ca là anh cả.
Anh với tôi không thân, tính vốn lạnh nhạt ít lời.
Thêm nữa lớn hơn tôi tuổi, cũng chẳng có gì để nói.
Nhưng mỗi lần tôi đến, anh đều tặng quà.
Tôi biết anh mặt lạnh nhưng vẫn coi tôi là người thân trong lòng.
Dĩ nhiên, tôi cũng rất kính sợ anh.
“Vài ngày nữa tôi có tiệc tối phải tham dự, em cũng đi.”
Tôi còn đang xúc động, lời của tam ca tôi sững sờ.
“Hả?”
“Em đi làm gì?”
Tam ca nói lý do rất đơn giản: “Cần bạn nữ đi cùng, em hợp nhất.”
Tôi cố vùng vẫy: “Nếu là bạn nữ, tam ca tìm người khác đi.”
“Em sợ mình làm anh mất mặt.”
Tam ca hỏi: “Hôm đó em có việc?”
“Có thì khỏi đi được à?”
Tam ca quay lại nhìn tôi, tôi lập tức ngoan ngoãn gật đầu.
“Vâng tam ca, em sẽ không làm anh mất mặt đâu.”
Trong xe bỗng vang lên một tiếng nén cười, sau đó bật cười lớn.
Là từ ghế lái phát ra.
Tài xế của tam ca gan to thế sao?
Tôi thò đầu lên nhìn kỹ “tài xế” từ lúc tôi lên xe vẫn im .
ngờ diện một gương mặt tuấn tú rực rỡ.
Một chàng trẻ.
“Chào tiểu thư.”
“Tôi là bạn của tam ca, Hách.”
Tôi lúng túng cười chào một tiếng, rồi lui về chỗ.
Quãng sau đó, vị Hách tiên sinh này rất hoạt bát.
lần chọc tôi cười khanh khách.
Tam ca thì vẫn im không nói.
Cho đến lúc tôi xuống xe, tam ca ngờ hỏi: “Em với Mạnh Quan Hạc là quan hệ gì?”
Tôi ngạc nhiên.
“Tôi thấy hai người nói chuyện trước cửa câu bộ.”
Lời của tam ca tim tôi run lên, không biết anh thấy bao nhiêu.
Tôi cân nhắc rồi đáp: “Quen trong tiệc cưới bạn thân.”
Ánh mắt tam ca như lưỡi dao sắc, như xé rách lớp ngụy trang của tôi để nhìn thấu phần che giấu.
tôi guilty không dám nhìn thẳng.
“Mạnh Quan Hạc không đơn giản, trá
nh xa anh ta.”
Nhìn xe tam ca rời đi, tôi đứng nguyên suy nghĩ.
Có thể tam ca – người như Diêm Vương – nói không đơn giản, chắc chắn dính dáng đến hai chữ “đáng sợ”.
Nói xong quay người định đi trong câu bộ.
Mạnh Quan Hạc nắm tay tôi, lạnh giọng ra lệnh: “Về nhà đi.”
Tôi gạt tay anh ra: “Mạnh giáo sư, anh là gì của tôi mà?”
“Quản quá rộng rồi.”
Dưới gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị của Mạnh Quan Hạc, tôi quay đầu chạy câu bộ.