Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/8KgbUSTSUf

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

nữa, vừa đến nơi, anh đã hiện tôi đang siết chặt bàn tay.

Anh khẽ vuốt mu bàn tay tôi, bảo tôi bình tĩnh lại.

Như đang nói không lời: Anh đến rồi, em không phải gồng mình nữa.

Anh tốt quá.

Tốt đến mức khiến tôi cảm thấy… hổ thẹn.

11

Trò hề kết thúc giữa chừng, Sở Tình tức đến bỏ về trước, rời tiệc thọ.

Nhưng trước khi đi, chị ta vẫn không quên nhắn hàng loạt lời cay độc cho tôi trên WeChat.

Tóm gọn lại là, chị ta muốn cướp lại Ôn Đình Nghiễm thì dễ như trở bàn tay, còn nói muốn giết tôi.

Chị ta đâu biết, tôi cố tình giữ lại WeChat của chị ta.

Sau đó chụp màn hình mấy tin đó, gửi thẳng cho một người khác.

Là con chó trung thành của chị ta – Giang Nam.

Giang Nam tuy cuồng si Sở Tình, nhưng là loại dạ cực kỳ hẹp hòi.

Vì yêu, hắn có thể dâng mạng cho Sở Tình.

Nhưng cũng vì Sở Tình thay , hắn sẽ đòi mạng lại từ chị ta.

Tiếp , tôi chỉ đợi hai người bọn họ yêu nhau yêu đến chết đi sống lại, rồi ngồi thu lưới.

“A Lê?” Giọng của Ôn Đình Nghiễm chợt vang lên bên tai.

Suýt nữa thì quên mất, tôi còn chuyện chính phải làm.

Nhân lúc anh còn ở bên cạnh, tôi vội vàng đề xuất được gặp riêng Chu lão nhân.

Ba mẹ của Chu Tễ Phong nhìn nhau, còn chưa kịp phản ứng thì Chu Tễ Phong đã chen vào ý:

“Được chứ, mấy hôm trước bà nội còn nhắc đến em, bảo muốn gặp em mà.”

Ba mẹ anh ta thấy anh ý nhanh quá, cũng không tiện làm mất mặt anh ngay trước mọi người, đành gượng gạo gật đầu.

Sau đó Chu Tễ Phong dẫn tôi và Ôn Đình Nghiễm đến phòng của Chu lão nhân.

Tới cửa phòng, Chu Tễ Phong đột ngột dừng lại, đầu nhìn.

Nhìn tôi, lại nhìn sang Ôn Đình Nghiễm.

Tôi có linh cảm không ổn, còn tưởng anh ta muốn đổi ý.

Ai Chu Tễ Phong lại nói: “A Lê, chỉ em vào được thôi, bà nội không thích gặp người lạ.”

“… ”

Hắn có bệnh à!

Vở kịch Sở Tình vừa dựng còn chưa hạ màn, hắn lại định bỏ rơi Ôn Đình Nghiễm ở ?

Ôn Đình Nghiễm sẽ gì chứ?

Rõ ràng tôi là nhờ có anh mới vào được đây!

Nhưng thái độ của Chu Tễ Phong rất kiên quyết.

Nơi này lại là Chu gia, không phải cứ muốn là được.

Tôi nhanh chóng cân nhắc trong đầu.

Nếu bỏ lỡ cơ hội gặp Chu lão nhân, tôi sẽ tiếc nuối, sẽ thấy bất an.

Nhưng nếu khiến Ôn Đình Nghiễm phật , thì sau này tôi sẽ không đi nổi bước .

nặng nhẹ, tôi vẫn phân biệt được.

Tôi lùi lại một bước.

Vừa định mở miệng, thì Ôn Đình Nghiễm đã lên tiếng trước:

“Em vào đi, anh chờ này.”

Giọng anh rất bình tĩnh, chẳng nghe ra chút để ý .

Nhưng tôi lại bất giác thấy chột dạ, thậm chí bản năng tay anh, khẽ lắc nhẹ, mang chút ý nịnh nọt.

Ôn Đình Nghiễm cúi đầu liếc nhìn, khóe môi cong lên, dường như bị hành động vô thức đó của tôi làm cho vui vẻ.

Khi mở miệng lại, giọng anh trở nhẹ nhàng nhiều: “Đi đi, anh ở đây chờ em.”

“Vâng.”

12

Chu lão nhân đã yếu lắm rồi.

Bữa tiệc tối mang danh là mừng thọ bà, thực chất là cớ để Chu gia gần quan hệ với đối tác.

Tôi cũng không ở trong phòng bà quá lâu.

Chỉ bà nhắc đến bà ngoại tôi là cảm xúc lại dao động mạnh, tôi sợ nếu xảy ra chuyện gì thì mình không gánh nổi.

Lúc ra , Chu Tễ Phong bảo muốn tiễn tôi.

Tôi cười, lắc đầu: “Không đâu, chồng tôi đang đợi kia rồi.”

Chu Tễ Phong hình như vẫn chưa tin, còn xác nhận lại: “Em và Ôn Đình Nghiễm… thật sự kết hôn rồi?”

“Không thì sao?”

“Nhưng hai người… không hợp nhau.”

Nói rồi, anh ta bước đến, từ trên cao nhìn xuống tôi:

“A Lê, thật ra người phù hợp với em là anh. Bà nội cũng rất quý em.”

Tôi: “…”

Mấy năm trước khi tôi cầu cứu anh ta, anh ta chẳng thèm đoái hoài.

anh ta cổ phần trong tay bà nội, lại muốn sang lợi dụng tôi?

“Xin lỗi nhé, tôi kết hôn rồi.”

Chu Tễ Phong: “Em có thể ly hôn, dù sao em với Ôn Đình Nghiễm cũng chẳng có tình cảm.”

“… ”

Nếu không vì nể mặt bà nội anh ta, tôi thật sự muốn tát cho anh ta một .

Còn nữa—

“Sao anh biết tôi với Ôn Đình Nghiễm không có tình cảm?”

Chu Tễ Phong: “Chẳng lẽ có?”

“Tôi thích anh ấy.”

Từ giây phút Ôn Đình Nghiễm ý cưới tôi, hạt giống yêu thích ấy đã lặng lẽ nảy mầm trong tôi.

Sau khi kết hôn, sống chung dưới một mái nhà, tôi từng không ngừng nhắc bản thân rằng, đừng mơ mộng viển vông.

Anh giúp tôi thoát Sở gia, cho tôi danh Ôn nhân, để tôi thuận lợi hành sự — thế đã là ân tình to lớn rồi.

Tôi còn mặt mũi … để đòi tình cảm từ anh nữa chứ?

Chỉ là hôm Chu Tễ Phong nổi cơn điên, từng câu từng chữ dồn tôi vào góc chết, khiến tôi lỡ miệng nói ra thật .

Tôi gần như bỏ chạy đó.

Lại quên mất, Ôn Đình Nghiễm vẫn đang chờ kia.

Đột ngột chạm mắt, tôi hoảng hốt đi.

lại thấy không ổn, sợ anh hiểu nhầm gì đó, tôi vội đầu nhìn anh.

Nhưng có vẻ anh đã hiểu lầm thật rồi, sắc mặt trầm hẳn xuống.

13

Trên đường về nhà, trợ Ôn Đình Nghiễm là người lái xe.

Tôi và Ôn Đình Nghiễm ngồi ở hàng ghế sau.

Gương mặt anh vẫn như thường, lạnh nhạt, như thể thế gian không việc gì có thể khuấy động được cảm xúc của anh.

Tôi thậm chí còn nghi , khoảnh khắc sắc mặt anh trầm xuống khi nãy… liệu có phải tôi nhìn nhầm?

Đúng như Chu Tễ Phong nói — tôi và anh ấy, làm sao có thể có tình cảm?

Nếu có, thì cũng chỉ là do tôi ảo tưởng.

Anh sao có thể thích tôi?

Chúng tôi đăng ký kết hôn là vì tôi uy hiếp anh.

Anh ra mặt vì tôi là vì không muốn Sở Tình được đà lấn tới.

Còn tối

chắn cũng có do khác.

Tuyệt đối không phải vì thích tôi.

Tôi đã tự nhủ với mình cả trăm lần như vậy, nhưng đến cuối vẫn không kìm được mà khẽ nói:

“Tôi với Chu Tễ Phong chẳng có gì đâu. Trước đây đúng là bà Chu từng nhắc đến chuyện muốn tôi làm cháu dâu, nhưng Chu gia không ý, Chu Tễ Phong cũng chê tôi.”

“Anh ta mà chê em?” Ôn Đình Nghiễm bật cười khẩy, giọng mỉa mai rõ rệt: “Không khác gì đui mù.”

Câu đó khiến tôi bật cười, bầu không khí trong xe cũng dịu đi nhiều.

Về đến nhà, đúng lúc có cuộc gọi đến cho Ôn Đình Nghiễm.

Anh bước ra xa nghe máy, trợ nhân cơ hội nói nhỏ với tôi:

nhân, Ôn tổng lo cô bị nạt, bữa tiệc bên kia mới ăn nửa chừng anh ấy đã rời đi rồi.”

Tôi sững người.

Trợ lại nói tiếp: “Ôn tổng vốn định đi cô, nhưng bữa đó quan trọng, đã hẹn từ lâu, mong cô thông cảm.”

Tôi… thông cảm cho Ôn Đình Nghiễm?

Tôi là thá gì mà dám nói chuyện thông cảm với anh?

Thế giới này thật sự điên đến mức này rồi sao?

14

Sau khi nghe điện thoại xong, Ôn Đình Nghiễm lại, nói có chuyện gấp xử .

“Em ngủ trước đi, không chờ anh.”

“… ”

Câu này nói ra, chứ thật ra tôi cũng đâu định đợi anh.

Thế mà về sau tôi lại chẳng thể ngủ được.

Nằm trên giường lăn qua lăn lại, trong đầu toàn là hình ảnh của anh.

Tôi cũng từng cầm điện thoại lên, muốn gọi anh xử xong chưa.

Nhưng tôi không dám.

Không phải sợ làm phiền anh, cũng không phải sợ anh khó chịu.

Mà là sợ… sợ anh không hề khó chịu, lại còn dịu dàng máy.

Tôi sợ mình sẽ nghiện dịu dàng ấy.

Sợ đến lúc phải rời đi, sẽ không nỡ.

Có lẽ sau này, cho dù đã qua bao nhiêu năm, tôi vẫn sẽ nhớ đến anh.

Nhớ đến những điều tốt đẹp anh dành cho tôi, nhớ dáng vẻ anh đứng ra vì tôi.

Dù sao thì, sau khi mẹ và bà ngoại mất, anh là người duy từng thiên vị tôi.

15

Tôi không rõ Sở Tình và Giang Nam đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng chắn là hai người không thỏa thuận được.

Bởi vì sáng hôm sau khi tôi tỉnh dậy, khắp mạng đã đầy ắp tin tức về hai người họ.

Giang Nam đăng toàn bộ mốc thời gian hai người ở bên nhau, kèm cả quá trình họ bàn bạc hãm hại tôi và Ôn Đình Nghiễm.

Hắn bị chửi, Sở Tình cũng bị chửi.

Mà chị ta còn bị chửi nặng .

Người ta mắng chị ta ngu, vì không biết trân trọng một người như Ôn Đình Nghiễm.

Lại mắng chị ta độc, vì ngay cả em gái ruột và vị hôn cũng có thể đem ra làm công cụ.

Mấy chuyện này, đương nhiên cũng truyền đến tai cha mẹ Ôn Đình Nghiễm.

Nghe nói hai bác đều tức giận lắm.

Đặc biệt là cha anh, lại chuyện hôm đó còn phải cúi đầu xin lỗi Sở Hoài Sơn và Sở Tình, ông càng thêm giận.

Đổi là ai cũng không thể nuốt trôi cục tức bị cả nhà người ta xoay như chong chóng.

Ôn gia và Sở gia vì vậy mà rạn nứt.

Người làm ăn giỏi là nắm gió chiều chiều ấy, liền âm thầm đầu xa lánh Sở gia.

Tôi cũng liên lạc với Chu Tễ Phong, nhờ anh ta giúp thêm một cú đánh bồi.

Ban đầu Chu Tễ Phong không chịu.

Cho đến khi tôi : “Anh không muốn cổ phần trong tay bà nội sao?”

Chu Tễ Phong: “Em giúp anh lấy được à?”

“Tôi giúp anh, nếu anh giúp tôi.”

“Được.”

16

Có thêm cú bồi từ Chu gia, tình hình bên Sở gia càng thêm thê thảm.

Sở Hoài Sơn hình như đã gọi cho Ôn Đình Nghiễm, nhưng anh không giúp.

Vì vậy ông ta sang gọi cho tôi, bảo tôi nói vài lời bên gối với Ôn Đình Nghiễm.

Tôi thấy buồn cười: “Tôi dựa vào đâu mà phải giúp ông?”

Sở Hoài Sơn: “Dựa vào việc mày cũng họ Sở!”

“Vậy Sở Tình cũng họ Sở, sao ông không bảo nó đi mà cách? Không phải từ trước đến ông chỉ coi trọng mỗi nó sao?”

Sở Hoài Sơn: “Tình nó thành ra thế , mày không biết à?”

Tôi đương nhiên biết.

Hôm qua Sở Tình còn đến cầu xin tôi, bảo tôi lên mạng đăng bài, giả vờ rằng chúng tôi là chị em thân thiết, tôi đã tha thứ cho chị ta.

Nếu đến cả tôi – người bị hại – còn lựa chọn tha thứ, thì người còn gì để nói?

Biết đâu dân mạng sẽ sang trách tôi, nhờ đó mà chuyển hướng công kích giúp chị ta.

Tính toán của chị ta kêu to đến mức tôi chẳng thể không nghe thấy.

Tôi cũng không từ chối.

Chỉ là học cách chị ta từng sỉ nhục tôi, chị ta học vài tiếng chó sủa nghe thử xem.

Dĩ nhiên Sở Tình không chịu, còn mở miệng chửi rủa tôi không tiếc lời.

Nhưng chị ta không biết, tôi đã lại video.

Chị ta vừa rời nhà tôi, video mặt mày méo mó của chị ta đã lên sóng.

Trong video, tôi còn cố ý nhắc đến mẹ tôi.

Sở Tình tức đến điên, nói chuyện chẳng kiêng dè gì.

Chị ta tự miệng thừa nhận — mẹ tôi cả đời bị bịt mắt, không hề hay biết đến sự tồn tại của hai mẹ con họ.

Xét cho , người phá hoại gia đình người khác, chính là họ!

Sở Tình tiện tay cả mẹ mình rớt xuống, trở thành con chuột qua đường bị ai cũng muốn đánh.

Còn Sở Hoài Sơn?

Ông ta bây còn mặt mũi mà sai bảo tôi?

Muốn tôi đi năn nỉ Ôn Đình Nghiễm cứu Sở gia?

Không đời .

Nhưng tôi sẽ để Ôn Đình Nghiễm thừa thế mà nuốt trọn Sở gia.

Một công ty đã có hệ thống vận hành sẵn, tiếp quản là sinh lời.

Một thương vụ như vậy, ai cũng sẵn làm.

Vậy mà Ôn Đình Nghiễm không lập tức ý, mà lại tôi: “Em muốn ba người họ trắng tay thật à?”

“Đúng.”

Trước mặt anh, tôi chưa từng giấu giếm mục đích của mình.

Người ở dưới, khi đứng trước người ở trên, thứ duy đáng giá chính là sự thẳng thắn.

nữa tôi rất rõ, bấy lâu tôi chưa từng dính vào chuyện kinh doanh.

Cho dù có cướp được công ty, cũng chưa giữ được lâu.

Chi bằng giao cho Ôn Đình Nghiễm — cũng coi như là tôi đền đáp anh.

17

Hôm ba người nhà họ Sở bị đuổi biệt thự, Ôn Đình Nghiễm về nhà thường lệ.

Lúc ấy tôi vừa thu dọn xong đồ, đang vali xuống lầu.

Anh đứng ngay cửa ra vào, im lặng nhìn tôi.

Xung quanh tĩnh lặng đến đáng sợ.

Tĩnh lặng đến mức khiến tôi hoảng.

Tôi không dám nhìn thẳng vào mắt anh.

Cúi đầu, nhẹ giọng : “Sao hôm anh về vậy?”

Dạo gần đây, vì chuyện của Sở gia, anh thường đi về khuya.

Có lúc nửa đêm tỉnh giấc hiện đang nằm trong vòng tay anh, tôi mới biết là anh từng về nhà.

Hôm tôi định lúc anh còn ở công ty thì tranh thủ dọn đồ đi.

Ai lại bị gặp.

Tôi cười gượng.

Ôn Đình Nghiễm vẫn im lặng, đi tới sofa ngồi xuống.

Tôi linh cảm… anh đã đoán được gì đó.

Người như anh, có khi từ lâu đã nhìn ra dấu hiệu trong từng chi tiết thường ngày.

Chỉ là không vạch trần mà thôi.

Nhưng tôi thì không thể tiếp tục giả vờ được nữa.

Tôi nói thật với anh: “Thật ra tôi đã biết chuyện Sở Tình muốn hãm hại mình.”

“Tôi cố tình chui vào bẫy, lợi dụng anh. Xin lỗi.”

“Chúng ta ly hôn đi.”

Đây là cách tôi có thể bù đắp cuối cho anh.

Ly hôn gọn gàng, rời đi sạch sẽ.

Thế mà Ôn Đình Nghiễm lại bất bật cười: “Anh trông ngu lắm sao?”

Tôi lắc đầu.

Anh cười càng đẹp: “Vậy sao em được rằng, không phải anh cũng cố tình bước vào ván cờ đó?”

“A Lê, đêm đó anh chỉ say rượu, chứ không phải mất trí.”

“Anh phân biệt rõ mình đã ngủ với ai.”

Hóa ra… anh biết từ đầu là tôi?

Vậy thì tại sao…

“Lại đây.” Ôn Đình Nghiễm ngoắc tay với tôi.

Tôi như bị thôi miên, ngoan ngoãn bước đến.

Anh tôi ngồi lên đùi mình.

Rồi kể cho tôi nghe mọi chuyện đêm đó.

Hóa ra anh cũng hiện trò mèo của Sở Tình.

Chẳng qua muốn xem chị ta định giở trò gì không vạch trần.

nữa, anh vốn cũng muốn thoái hôn, mà Sở Tình lại tự dâng bằng chứng tới.

Người duy làm anh bất … chính là tôi.

“Lúc đầu anh còn lo, sợ em hét lên kêu cứu.”

“Sau đó thấy tôi không hét, anh đoán là tôi cố ý phối hợp đúng không?”

Ôn Đình Nghiễm gật đầu.

Tôi không biết cười hay khóc.

Tôi cứ ngỡ mình là người điều khiển cuộc chơi, không anh mới là người điều khiển thật sự.

Bảo sao hôm đó tôi lấy cớ vớ vẩn đòi anh cưới mình, anh lại ý ngay.

Sau đó còn âm thầm giúp đỡ tôi đạt được mục đích, chưa từng khiến tôi mất mặt.

Anh thật tốt.

Thế gian có biết bao mỹ từ để khen một người.

Nhưng đứng trước Ôn Đình Nghiễm, tôi chẳng ra được gì khác — chữ “tốt”.

Ôn Đình Nghiễm : “ còn muốn ly hôn không?”

Tôi gật đầu.

Ánh mắt anh hiện rõ vẻ vực: “Vẫn muốn ly à?”

“Vì anh xứng đáng có người tốt .”

Tuy bây dư luận đã xoay chiều, chẳng còn ai nói tôi là con gái tiểu tam.

Nhưng mối quan hệ cha con giữa tôi và Sở Hoài Sơn, về mặt pháp luật vĩnh viễn không thể xóa bỏ.

Chỉ tôi còn là Ôn nhân, Sở Hoài Sơn định sẽ không buông tha tôi.

Ông ta sẽ bám riết không rời, sẽ giở mọi thủ đoạn.

Đến cuối , có khả năng sẽ cả thanh danh của Ôn gia xuống.

Mà người như Ôn Đình Nghiễm… sao tôi có thể để anh bị liên lụy?

18

Sự thật chứng minh, tất cả những lo lắng của tôi đều là thừa thãi.

Tôi không biết Ôn Đình Nghiễm đã dùng cách gì.

Sau cuộc gọi duy với tôi, Sở Hoài Sơn liền bốc hơi như bốc hơi nhân gian.

Về sau tôi tình cờ nghe lén được anh gọi điện, mới biết thì ra Sở Hoài Sơn bị gãy một chân.

Mẹ con Sở Tình không muốn chăm sóc ông ta, dứt khoát bỏ mặc ông trong căn phòng trọ, còn tiện thể cuỗm sạch tiền mặt mang .

Nghe nói Sở Hoài Sơn đã đói lả suốt một ngày một đêm trong phòng trọ mới được người ta hiện.

Sau khi vết thương , ông ta đầu lùng sục khắp nơi tìm mẹ con Sở Tình.

Trời không phụ người có , cuối ông thật sự tìm được bọn họ.

Chỉ là lần này, ông ta không mang đến nhung gấm vinh hoa, mà là một trận đòn tơi bời.

Có người clip rồi tung lên mạng.

Trong video có thể thấy rõ, Sở Hoài Sơn lôi mẹ Sở Tình ra đánh từ đầu hẻm đến cuối hẻm.

Sở Tình vừa khóc vừa hét lên cản lại, nhưng chẳng cản được, còn bị đánh mấy .

Lờ mờ trong video còn truyền ra tiếng gào phẫn uất của Sở Hoài Sơn, hình như là đang trách hai mẹ con họ đã hủy hoại cả đời ông.

Nhưng tất cả chẳng phải là lựa chọn của chính ông ta sao?

Khi xưa, ông có vô số cơ hội để nói thật với mẹ tôi, thừa nhận lỗi lầm.

Thế mà ông lại không chọn lấy một lần.

Vậy kết cục hôm , là thứ mà sự vô liêm sỉ ngày đó đáng phải nhận.

19

Về sau, tôi từng Ôn Đình Nghiễm một câu.

“Nếu không có đêm hôm ấy… em và anh liệu còn có thể liên quan gì đến nhau không?”

Anh trả lời rất chắn:

“Có.”

Vì ngay từ trước khi Sở Tình nói muốn hủy hôn, anh đã có ý định đó.

Chỉ là anh thấy Sở Tình là bên nữ, muốn để cô ta giữ được thể diện.

nữa, anh cũng , hôn sự giữa nhà họ Ôn và họ Sở vốn đã công khai với bên .

Nếu Sở Tình chủ động đề nghị hủy hôn, thì anh có thể thuận thế đưa ra đề nghị “đổi người”.

Hôn sự giữa hai nhà không thay đổi, chỉ đổi Sở Tình thành em.

Anh là con một trong nhà, lại có năng lực riêng.

Chuyện cưới vợ, từ đầu đến cuối đều do anh quyết định.

Năm xưa lúc hai nhà định chuyện hôn nhân, ba mẹ anh cũng ý kiến anh.

Nhưng lúc đó, anh chưa có ai trong , cảm thấy lấy ai cũng như nhau.

Cho đến khi anh gặp tôi ở nhà họ Sở.

Anh nói:

“Em lớn lên trong hoàn cảnh tồi tệ , mà vẫn mạnh mẽ, vẫn không chịu cúi đầu. Anh không tìm được ai tốt thế nữa.”

Tôi :

“Vậy sao anh không em ra hố lửa ấy?”

Ôn Đình Nghiễm cười cười:

“Anh hùng cứu mỹ nhân, nếu cô gái ý thì là chuyện đẹp như cổ tích, còn không ý… thì là lưu manh.”

“…!”

Nghe thì có vẻ là ngụy biện, nhưng kỹ… cũng hợp .

Với tình cảnh lúc ấy của tôi, mà Sở Tình lại chưa đến với Giang Nam.

Nếu anh can thiệp , chưa biết chừng mẹ con họ đã điên mà làm liều với tôi rồi.

Thôi vậy, cứ coi như anh có .

Ngày giỗ của mẹ, Ôn Đình Nghiễm đi tôi đến nghĩa trang.

Những lần trước tôi đến đây, đều là vì quá ấm ức, không biết xả vào đâu.

Còn lần này, tôi đến để báo tin vui cho mẹ.

Mẹ à, mẹ nhìn xem, bên cạnh con đã có người bảo vệ con rồi.

Tình yêu và hôn nhân, có thể sẽ chẳng mãi đẹp đẽ.

Nhưng ít khoảnh khắc này, con tin vào chân tình của Ôn Đình Nghiễm.

Mẹ ơi, bà ơi, hai người… cũng sẽ chúc phúc cho con chứ?

(Toàn văn hoàn)

Tùy chỉnh
Danh sách chương