Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9zopSJ5Ywg
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Ôn Đình Nghiễm: “Em nghĩ sao?”
Tôi nghĩ… anh biết đấy.
Đêm đó anh khiến tôi chịu không ít khổ sở.
Nhưng vì không để anh ra mình là người sai, tôi vẫn cắn răng nhịn, không dám ra tiếng.
Sau đó tôi nghĩ, đang giữa chừng mà Ôn Đình Nghiễm nhận ra người bên dưới là tôi, anh sẽ lập tức dừng lại rồi đạp cửa bỏ đi?
Hay là… thuận theo sai lầm mà tiếp tục?
8
Hai tiếng sau, tôi mệt đến mức buồn ngủ lịm đi.
Còn Ôn Đình Nghiễm vẫn tỉnh táo, tinh thần đầy đủ.
Thậm chí vì “ăn uống no nê”, nên người anh đều dịu dàng hơn hẳn, liên tục gọi tôi:
“A , A …”
Tôi được dỗ dành như đang trôi lơ lửng trên mây, chẳng phân biệt nổi đâu là đâu là mơ.
Có người thầm bên tai tôi: “ nay không cần nhịn, A , em có gọi ra tiếng.”
Ừ, nay tôi cũng chẳng nhịn nữa.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Ôn Đình Nghiễm vẫn còn đang ngủ.
Bỏ đi vẻ lạnh lùng thường ngày, gương này của anh trở nên đặc biệt dịu dàng.
Tóc anh rối nhẹ, tăng thêm mấy phần lười biếng dễ chịu.
Người này sự quá đẹp.
Từ đôi mắt đến cằm, chỗ nào cũng như được chạm khắc tinh xảo.
Xuất cũng tốt, bản lại nỗ lực vươn lên.
không Sở Hoài Sơn nhờ ăn tuyệt hậu mà có được ngày hôm nay, Ôn gia sao có để mắt đến Sở gia?
Một người như Sở Tình, có tư cách gì?
Buồn cười hơn là, Sở Tình được mẹ nuông chiều đến hư, tưởng mình là công chúa .
Trong lòng chị ta đúng là có chút tình với Ôn Đình Nghiễm, nhưng lại không chịu nổi sự lạnh nhạt của anh.
Vì thế chị ta quay sang thích một kẻ ngoan ngoãn bám đuôi.
Còn vì sĩ diện, chủ động đề xuất hủy hôn trước.
Nhưng mẹ chị ta không đồng ý, thậm chí còn dọa tìm người giết tên bám đuôi kia.
Sở Tình cuống lên, mới bày mưu gài tôi với Ôn Đình Nghiễm.
thành công, vừa có hủy hôn, vừa có hãm hại tôi, quả là một mũi tên trúng hai đích.
Mà chị ta cũng thành công .
Chỉ có điều, kết cục lại không hoàn toàn như chị ta mong .
Hôn hủy rồi, nhưng người cưới Ôn Đình Nghiễm lại là tôi.
Chị ta vì mà hậm hực, căn bản không chịu nổi việc Ôn Đình Nghiễm đối tốt với tôi.
Huống hồ, còn tận mắt anh vì tôi mà ra .
Nửa đêm hôm qua, chị ta còn điên cuồng nhắn WeChat chửi tôi.
thế , tôi lại châm thêm một ngọn lửa nữa .
Tôi đăng một tấm ảnh lên vòng bạn bè.
Nhìn bề ngoài giống như chỉ đơn thuần nói rằng mình ngủ một giấc ngon lành.
Nhưng phóng to ảnh, sẽ nơi góc ảnh có bàn tay của Ôn Đình Nghiễm, chiếc đồng hồ duy nhất anh dùng đặt trên tủ giường.
Hiểu Sở Tình như tôi, tôi biết chị ta tuyệt đối sẽ không phụ lòng bức ảnh này.
Thứ nên , không nên , chị ta sẽ tất.
Quả nhiên, chưa đầy năm phút sau khi tôi đăng ảnh, Sở Tình gọi điện tới.
Tôi không bắt máy.
Chờ rửa xong, cầm điện thoại lên xem, Sở Tình cũng đăng một bài.
Là hình ảnh thiệp mời của họ Chu.
nay, họ Chu tổ chức thọ tiệc mừng thọ 80 tuổi cho Chu lão phu nhân.
Chu lão phu nhân từng là bạn từ thời con gái của bà ngoại tôi.
Nghe bà ngoại kể, tôi mới sinh, Chu lão phu nhân tôi làm cháu dâu họ Chu.
Sau đó, bà nhiều lần lên tiếng chỉ trích hành vi của Sở Hoài Sơn.
Chỉ tiếc là tuổi tác cao, quyền lực trong sớm giao cho con cháu, bà có lòng giúp cũng lực bất tòng tâm.
Hai năm gần đây, có lẽ bà đại hạn sắp tới, nên liên tục nhờ người truyền lời gặp tôi một lần.
Nhưng tại, người nắm quyền trong Chu gia lại thiết với Sở Hoài Sơn mẹ con Sở Tình, tôi ngay cửa cũng không được, chứ đừng nói đến gặp Chu lão phu nhân.
Sở Tình biết này là nỗi day dứt trong lòng tôi, nên mới đăng thiệp mời để chọc tức.
Nhưng chị ta dường như quên mất, tôi không còn là Sở của ngày xưa nữa rồi.
tại tôi còn có một phận khác: Ôn phu nhân.
9
Khi ăn sáng, tôi hỏi Ôn Đình Nghiễm.
Anh nói Chu gia có gửi thiệp mời cho anh.
Nhưng nay anh có tiệc xã giao, không đi được.
Tôi bèn tranh thủ nói: “ em đi thay anh được không?”
Ôn Đình Nghiễm dừng lại một chút, từ tốn ngẩng .
Ánh mắt anh sắc quá.
Dưới cái nhìn đó, tôi mọi toan tính trong lòng mình đều bị nhìn thấu.
May mà cuối cùng anh vẫn đồng ý, cũng không hỏi thêm gì.
tôi sắp đi, anh còn nói, dặn người chuẩn bị quà, chiều sẽ đưa đến.
Tôi còn tưởng là mình tự mang quà đi, ai ngờ trợ lý của anh đến nói:
“Phu nhân, Ôn tổng bảo tôi đưa cô đến nơi.”
Tôi vội nhìn ra ngoài.
Trợ lý lái chính là xe của Ôn Đình Nghiễm.
Nghĩa là, tôi thay anh tham dự, anh ngầm tuyên bố rồi.
Dù rằng tôi vốn cũng định dùng danh nghĩa đó, nhưng hành động này khiến tôi càng thêm chắc chắn—
giác buổi sáng của tôi không sai.
Mọi tính toán trong lòng tôi, Ôn Đình Nghiễm đều rõ.
Nhưng vì sao anh lại phối hợp với tôi?
Rõ ràng trước khi cưới chúng tôi chẳng gặp nhau mấy lần.
Rõ ràng cuộc hôn nhân này bắt một cách chẳng ra gì.
Ôn Đình Nghiễm, anh đừng đối xử tốt với tôi quá.
Tôi sợ mình sẽ quen mà nghiện mất.
10
Đánh chết Sở Tình cũng không ngờ, tôi – người trước đây ngay cửa Chu gia cũng không bước nổi – nay lại được đón tiếp như thượng khách.
Ngay thiếu gia họ Chu, người từng cực kỳ ghét tôi, cũng sốt sắng đi bên cạnh.
Sở Tình tức đến nghiến răng ken két.
Thừa tôi vệ sinh, chị ta vội vàng theo sau.
“Sao mày lại có ở đây? Có mượn thiệp mời của ai không?”
“Mượn?” Tôi cười, “Tôi bây giờ là Ôn phu nhân, cần mượn thiệp của người khác sao?”
Sở Tình: “Nhưng Ôn Đình Nghiễm nay không có đến!”
Trong mắt chị ta, tôi Ôn Đình Nghiễm tuy đăng ký kết hôn, nhưng chưa tổ chức hôn lễ.
Thêm nữa, hai bên trưởng bối chưa từng công khai này, nên giới ngoài gần như không ai biết tôi là Ôn phu nhân.
Chỉ cần Ôn Đình Nghiễm không đi cùng, dù tôi tự nhận mình là vợ anh, cũng chẳng ai .
Vì , chị ta không hiểu sao họ Chu lại đổi thái độ.
“ lạ đúng không? chị nhìn xuống dưới xem.”
Tôi chỉ xe của Ôn Đình Nghiễm.
Chị ta chỉ cần liếc qua là hiểu.
Nhưng vẫn không chịu : “Không nào! Ôn Đình Nghiễm sao có coi trọng mày? Chắc chắn mày giở thủ đoạn gì rồi!”
“Tôi có thủ đoạn gì chứ? Tất chẳng nhờ chị sao? không chị thoái hôn, làm sao đến lượt tôi gả cho Ôn Đình Nghiễm?”
“Mày——” Sở Tình tức đến gần như điên, theo thói quen giơ tay đẩy tôi mạnh.
Tôi lùi về sau, ngã lòng một người.
Ngẩng lên, là Chu thiếu gia – Chu Tễ Phong.
Sở Tình tuy ngu ngốc đủ đường, nhưng mấy bày trò phản ứng lại nhanh vô cùng.
Chị ta tôi Chu Tễ Phong đứng gần nhau, lập tức lớn tiếng:
“A , em với Chu thiếu gia đâu có , sao bất cẩn thế, ngã lòng người ta?”
Từ xưa, đồn thị phi luôn hấp dẫn đông.
Câu nói của Sở Tình khiến không ít người quay lại.
Mọi ánh mắt dồn về phía tôi Chu Tễ Phong, xì xào bàn tán.
này, lời Sở Tình nói là hay giả không còn quan trọng.
Tôi có đang câu dẫn Chu thiếu gia hay không cũng không quan trọng.
Quan trọng là, mọi người có trò hay để xem.
Quan trọng là, trong mắt họ, mẹ tôi là tiểu tam.
nên bất kể tôi có phản bác hay không, kết quả cũng chẳng khác biệt.
Sẽ không có ai tôi.
tôi cũng quá quen với kiểu tình huống này rồi.
Tôi không xúc nhìn đông.
Dù họ nói gì, nhìn tôi ra sao, tôi đều không quan tâm.
Đúng này, đông phía sau bỗng rẽ ra.
Ai nấy theo bản năng ngoảnh nhìn.
Tôi cũng ngẩng lên.
Là Ôn Đình Nghiễm.
Anh đi xuyên qua đông, bước thẳng tới trước tôi.
Có người trong đông sửng sốt nói:
“Ôn tổng đến rồi?”
“Không anh ấy từng có hôn ước với Sở Tình sao? Sao cứ nhìn chằm chằm Sở ?”
“Chẳng lẽ Sở cũng quyến rũ được…”
Nửa câu sau chưa kịp nói, nhưng ai cũng hiểu họ định nói gì.
Chỉ trong chớp mắt, bầu không khí hóng bùng lên đỉnh điểm.
Ai cũng chờ xem màn tiếp theo là gì.
Sở Tình mày rạng rỡ, chắc Ôn Đình Nghiễm sẽ kịch bản kia.
Có khi trong chị ta, cảnh tôi bị đuổi ra khỏi Ôn gia.
Thế nhưng—
Ôn Đình Nghiễm lại nắm lấy tay tôi, giọng nhẹ như gió thoảng:
“Anh đến muộn, em giận rồi à?”
Tôi nào dám.
Tôi còn chẳng nghĩ đến anh sẽ đến.
Bởi anh từng nói, nay có tiệc xã giao.
đông cũng sững sờ, hội trường như chết lặng.
Sở Tình trừng to mắt, như gặp quỷ.
Mà đúng , ngay tôi cũng có giác mình gặp quỷ rồi.
không, vì sao Ôn Đình Nghiễm lại hết lần này đến lần khác đứng ra vì tôi?