Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6Ac6trI8Mu
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
1
Khi Ôn Đình Nghiễm ôm tôi, tôi vẫn còn ba phần tỉnh táo.
Nụ hôn nóng bỏng rơi xuống bên cổ, rồi từng chút từng chút trượt xuống vai.
Dây áo bị móc , chậm rãi trượt khỏi vai…
này nếu tôi lên tiếng, Ôn Đình Nghiễm biết mình hôn nhầm người, hẳn sẽ lập tức dừng lại.
Dù sao anh ấy là vị hôn phu của chị tôi, chuẩn chị phu của tôi.
Cho dù sau khi uống rượu kiểm soát, cũng không loạn đến mức này với em dâu tương lai.
Nhưng tôi không tìm được người thích hợp hơn.
Hơn nữa, vở kịch này là do chị tốt của tôi sắp đặt.
Tôi lại sao có thể phá vỡ sân khấu của chị ấy?
Củi khô bén lửa, trong phòng hỗn độn một mảnh…
2
Sáng hôm sau khi tôi tỉnh lại, Ôn Đình Nghiễm đã mặc xong quần, ngồi trên sofa.
Giữa lông mày anh có sẵn một nét lạnh lùng bẩm sinh.
Khi anh nhìn người với vẻ mặt không biểu cảm, luôn có một thứ áp lực vô hình.
Vốn dĩ tôi giả vờ hoảng hốt, sau đó chất vấn anh.
Nhưng bị anh nhìn chằm chằm như thế, tôi lại đột sinh ra chột dạ.
Chỉ có thể cúi xuống, yếu ớt hỏi: “Anh sao lại ở đây? Tối qua chúng ta…”
“Việc làm đều đã làm.”
“… ”
Giọng anh quá đỗi đường hoàng, tôi cũng sững lại một thoáng.
Sau đó tôi hỏi anh: “Vậy Ôn tiên sinh theo làm thế nào?”
Ôn Đình Nghiễm: “Em muốn anh làm thế nào?”
“Cưới tôi.”
“Trực vậy sao?” Ôn Đình Nghiễm ung dung hỏi lại, “Chị em đồng không?”
“Chỉ cần anh đồng là được.”
Sở Tình bày ra vở kịch này, một là để thoái hôn, hai là muốn mượn cớ đuổi tôi ra .
Nhưng tôi đã sớm nhìn thấu âm mưu của chị ấy, sắp xếp trước rồi.
Nếu Sở Tình không đồng cho tôi gả cho Ôn Đình Nghiễm, vậy tôi sẽ chứng cứ ra, làm ầm chuyện lên.
Sở Tình có hận tôi đến đâu, cũng không muốn để mọi người biết chị ấy là người bày mưu hãm hại em mình và vị hôn phu, đúng không?
Chỉ là tôi nhìn sắc mặt Ôn Đình Nghiễm, dường như không mấy tình nguyện.
Vậy tôi chỉ có thể cho anh một liều thuốc mạnh hơn: “Ôn tiên sinh nếu không thể tự quyết , tôi có thể đến hỏi Ôn phu nhân, để bà làm chủ.”
Mẹ Ôn Đình Nghiễm gần đây sức khỏe không tốt, đang dưỡng bệnh ở sơn trang.
Nếu tôi vì chuyện này mà đến trước mặt bà gây ồn ào, khó đảm bảo sẽ không bà bệnh thêm.
Nghe nói Ôn Đình Nghiễm tuy tính tình lạnh nhạt, nhưng hiếu thuận.
tôi mới nói vậy.
Đương , câu này cũng Ôn Đình Nghiễm không vui.
Anh trầm mặt xuống: “Em uy hiếp anh?”
Tôi mỉm với anh: “Ôn tiên sinh hẳn biết tôi ở Sở gia ra sao, tôi không phải uy hiếp anh, mà là hy vọng anh cứu tôi ra khỏi hố lửa.”
Ôn Đình Nghiễm không tỏ thái độ, chỉ khẽ nhếch môi.
Tôi đoán không ra tâm tư của anh, cũng không còn thời gian hỏi thêm.
Vì Sở Tình đã dẫn người đến.
3
Cảnh bắt gian dĩ chẳng đẹp .
Nhưng vì nhân vật nam là Ôn Đình Nghiễm, đôi bên đều nén lửa xuống.
Sở Sơn muốn Ôn gia cho một giải thích.
Cha của Ôn Đình Nghiễm liên tục nói mình không dạy được con, Sở gia muốn thế nào cũng được.
Sở Tình vốn có người trong khác, nhân cơ hội liền nói muốn thoái hôn.
Sự việc đến nước này, Ôn gia đương không nói hai liền đồng .
Ngay sau đó Sở Tình lại chĩa mũi nhọn về phía tôi, muốn Sở Sơn đuổi tôi ra khỏi Sở gia.
“Ba, ta quá đáng lắm! Dám quyến rũ anh rể mình! Con không thể tục sống chung dưới một mái nhà với ta nữa!”
“Nếu ba không đuổi ta đi, thì con đi!”
Sở Sơn thoạt nhìn hơi do dự.
Nhưng sự do dự ấy, không phải vì ông ta quan tâm đến đứa con này.
Mà vì có Ôn gia ở đây, ông ta phải làm ra vẻ.
Thực tế, ông ta cũng đã muốn đuổi tôi ra từ lâu.
Chỉ cần tôi còn ở đây, mọi người sẽ luôn nhớ, ông ta là kẻ tình trong hôn nhân, ăn tuyệt hậu mà có được hôm nay.
Tôi giống như một cái gai, ông ta ngày đêm khó ngủ, hận không thể nhổ đi cho xong.
Bây giờ có cơ hội tốt thế này, ông ta sao bỏ qua được?
Tôi ngẩng đầu nhìn về phía Ôn Đình Nghiễm.
này, có thể giúp tôi, chỉ có anh.
Nhưng vừa nãy anh vẫn chưa cho tôi câu trả rõ ràng.
Trong im lặng nhìn nhau, mỗi giây trôi qua đều bị kéo dài.
Tôi thậm chí không dám thở, sợ sẽ phá hỏng điều gì.
Cho đến khi Ôn Đình Nghiễm mở miệng: “Đã Sở gia không dung nổi ấy, thì đi với tôi về Ôn gia.”
“Gì cơ?” Sở Tình kinh hãi.
Trong chị ta, Ôn Đình Nghiễm tuyệt đối không coi trọng tôi.
Vậy câu “về Ôn gia” này là có gì?
Ôn Đình Nghiễm nhàn nhạt: “Anh ngủ với em , vốn dĩ chịu trách nhiệm.”
Sở Tình: “…”
4
Tôi biết Ôn Đình Nghiễm đồng cưới tôi, là không muốn tôi đi chọc mẹ anh.
sau khi kết hôn tôi chưa từng quản chuyện của anh.
Còn chuyện của tôi, dĩ cũng không dám làm phiền anh.
Sở Tình biết giữa tôi và Ôn Đình Nghiễm không có nền tảng tình cảm.
Mấy ngày nay thấy chúng tôi không hợp thể, cũng đoán ra Ôn Đình Nghiễm sẽ không chống lưng cho tôi.
Chị ta dựa vào thứ tôi muốn trong tay, đối với tôi cực tận nhục nhã.
“Muốn lá thư bà để lại à? Vậy mày quỳ xuống, học vài tiếng chó sủa.”
“Sở Tình, chị đừng quá đáng.”
“Tôi quá đáng thì sao?” Sở Tình vừa nói, vừa tay đẩy tôi.
Còn dùng một ngón tay đẩy, vẻ mặt vô cùng chán ghét.
Tôi nghiêng người tránh một cái, chị ta suýt đẩy hụt, lập tức xấu hổ hóa , giơ tay tôi.
Những qua, mẹ con chị ta đã quen dùng tôi để xả .
Bình thường không thì mắng, thậm chí còn nhốt tôi trong phòng chứa đồ dưới tầng hầm.
Cắt nước, cắt điện, cắt ăn, cho đến khi tôi cầu xin.
Sở Tình chắc nghĩ tôi vĩnh viễn không dám phản kháng.
Nhưng này, tôi không chịu đòn vô ích.
Thế nhưng…
Ngay khi tôi chuẩn bị tránh đi, phía sau tôi bỗng vươn ra một bàn tay, chặt chẽ nắm cổ tay Sở Tình, gần như muốn bẻ gãy.
Sở Tình đau đến kêu lên: “Anh làm gì! Buông tôi ra!”
Là Ôn Đình Nghiễm.
Không biết anh đến từ nào.
Gương mặt vốn lạnh lùng của anh, này không một biểu cảm.
Nhưng tôi vẫn cảm nhận được cơn toát ra từ người anh.
Như thể muốn xé Sở Tình ra.
Tôi ngẩn ngơ nhìn anh.
Ôn Đình Nghiễm cúi , cẩn thận nhìn mặt tôi, như đang xác nhận, trước khi anh chặn cú tát kia, tôi có bị hay không.
Tôi bỗng muốn khóc.
Khi bà , tôi mới mười tuổi.
Sở Sơn vì áp lực bên mà đón tôi về Sở gia, nhưng chưa từng cho tôi một chút quan tâm nào.
Ông ta mặc kệ mẹ con Sở Tình hành hạ tôi, làm tôi tổn thương.
Mười mấy tuổi tôi không hiểu, tại sao ba người khác đều yêu con mình, mà ba tôi lại không yêu tôi?
Ông ta cũng không cho phép người khác quan tâm tôi.
Thỉnh thoảng hàng xóm nhìn không nổi hành vi của mẹ con Sở Tình, nói vài câu công đạo, ông ta đều trưng ra bộ mặt khó chịu.
Lâu dần, tất cả mọi người không dám quản tôi nữa.
Từ mười tuổi đến nay, mười mấy trôi qua, tôi đã quên , được người khác quan tâm là cảm giác thế nào.
Được người khác che chở, lại càng không biết là cảm giác ra sao.
“Anh sao…”
Tôi muốn hỏi Ôn Đình Nghiễm, anh sao lại đến.
Nhưng vừa mở miệng, giọng nghẹn ngào đến tôi cũng kinh ngạc.
Tôi không dám nói , sợ mình bật khóc.
Chỉ có thể dùng sức bấu chặt bàn tay, giữ chặt cảm xúc.
Nhưng Ôn Đình Nghiễm đột ôm tôi.
Lại dịu dàng hỏi: “Em có sao không?”
Dù đã đại khái xác nhận tôi không bị , anh vẫn phải đích thân hỏi một nữa mới yên tâm.
5
Tôi cúi đầu thật nhanh, không dám để anh nhìn thấy nước của mình.
Càng không muốn bị Sở Tình thấy.
Nhưng Ôn Đình Nghiễm chắc vẫn cảm nhận được.
Bởi vì nước tôi rơi thẳng lên áo anh, làm ướt vải trước ngực.
Tôi theo bản năng muốn lau đi.
Nhưng nước mà thấm vào áo thì làm sao lau nổi?
Càng che giấu, càng lộ rõ, chỉ thấy nực .
Thế nhưng, cảnh tượng đó lọt vào Sở Tình, lại giống như tôi đang ấm ức, lặng lẽ tố khổ với Ôn Đình Nghiễm.
Giọng chị ta căng lên: “Tôi đâu có nó!”
Ôn Đình Nghiễm không đáp, thậm chí không thèm liếc chị ta một cái.
Nhưng khí thế kia, chỉ cần không ngu đều cảm nhận được: sau này, anh chắc chắn sẽ tìm Sở Tình tính sổ.
Ôn Đình Nghiễm chuẩn bị kéo tôi rời đi.
Tôi khẽ níu tay áo anh.
Anh hỏi: “Sao vậy?”
“Tôi còn có đồ chưa .”
Đã đến đây rồi, thì lá thư bà để lại, tôi nhất phải mang đi.
Huống hồ, hôm nay anh đến để chống lưng cho tôi, còn có cơ hội nào tốt hơn?
Tôi bảo Ôn Đình Nghiễm chờ cửa một lát.
Anh hơi nhíu mày, tỏ vẻ không yên tâm.
Tôi mỉm : “Có anh ở đây, chị ta không dám tôi nữa đâu.”
Nghe vậy, mặt Sở Tình vặn vẹo vì tức .
Đợi Ôn Đình Nghiễm ra , chị ta nghiến răng: “Đừng hòng được lá thư đó từ tay tao.”
Tôi nhạt: “Nhưng nếu chị không , Ôn Đình Nghiễm sẽ giúp tôi.”
“Hắn dám giật à?”
“Anh ấy cần phải giật sao?”
“——”
Sở Tình đến mức giơ tay lên, nhưng chỉ mới giơ được nửa chừng đã thu lại.
Những chuyện chị ta từng làm như cơm bữa, đến khi tôi có Ôn Đình Nghiễm chống lưng, chị ta lại đột không dám nữa.
Tôi cũng chẳng muốn lằng nhằng, liền vào thẳng vấn đề:
“Chuyện đêm đó chị giăng bẫy tôi và Ôn Đình Nghiễm, tôi có bằng chứng.”
“Chị đoán xem, nếu để mọi người biết chị làm ra loại chuyện đó, sẽ thế nào?”
Tự tay bày mưu hại em và vị hôn phu, thì chỉ có thân bại danh liệt.
Sở Tình kinh hoảng siết chặt hai tay, miệng vẫn cứng: “Không thể nào! Nếu có bằng chứng thì hôm đó sao không lôi ra?”
“Nếu tôi ra đó, thì làm sao cưới được Ôn Đình Nghiễm?”
Sở Tình không ngờ, mình tính kế không thành, lại bị tôi gậy ông đập lưng ông.
Chị ta tức đến mức như muốn giết tôi.
Nhưng kia có Ôn Đình Nghiễm, chị ta không làm được, cũng không dám làm.
Chị ta càng không muốn người khác nhìn thấy bộ mặt thật của mình.
Sau khi tôi cho chị ta xem bằng chứng, chị ta nghiến răng nghiến lợi, không cam mà cho tôi lá thư bà để lại.
6
Trên đường về nhà, Ôn Đình Nghiễm không nói một .
Tôi nhìn anh mấy , mở miệng, lại chẳng biết nói gì.
Thật ra hôm nay anh không đến, tôi cũng không bị .
Nhưng anh vẫn đến, rõ ràng là vì tôi.
Trong tôi, bỗng dâng lên một cảm giác không sao tả nổi.
Thật sự đã quá lâu, quá lâu rồi, không ai quan tâm đến tôi như vậy.
Lại còn là kiểu quan tâm vô điều kiện, đứng về phía tôi không cần lý do.
Anh chặn lại cái tát của Sở Tình, thậm chí không hỏi chuyện gì xảy ra, cũng không cần biết ai đúng ai sai.
Thì ra trên đời, thật sự có người sẽ thiên vị một người khác đến vậy.
Nhưng đó là Ôn Đình Nghiễm cơ mà.
Làm sao anh lại… thiên vị tôi được?
Xe dừng lại, tôi chưa mở cửa xuống ngay.
Ôn Đình Nghiễm cũng không.
Tôi biết, anh đang đợi tôi lên tiếng.
Thế là tôi nhẹ giọng hỏi: “Anh biết chuyện thân thế của tôi không?”
Ôn Đình Nghiễm: “Có nghe qua.”
“Có phải cái phiên bản tôi mẹ cậy quyền ức hiếp người khác, cướp chồng người ta, cuối cùng chết là đáng lắm ấy không?”
Từ sau khi Sở Sơn nắm hết quyền lực, ông ta không chỉ tức chết ông tôi, mà còn mẹ tôi vì trầm cảm mà qua đời.
Sau đó ông ta mẹ con Sở Tình trở về nhà.
Ba người họ bịa ra một câu chuyện, nói rằng mẹ tôi đó hung hăng cậy thế, chia rẽ gia đình họ.
Còn tôi thì từ thiên kim được cưng chiều, biến thành con kẻ thứ ba bị người người chỉ trích.
Nhưng đó rõ ràng là Sở Sơn lừa dối trước, ăn tuyệt hậu sau, mẹ tôi mới là người bị hại!
Sở Sơn luôn giấu mẹ con Sở Tình kỹ.
Hai người họ vì lợi ích mà chưa bao giờ ra mặt làm ầm lên.
Đến khi mẹ tôi , họ mới ngóc đầu lên, oán khí nhẫn nhịn bao rốt cuộc có chỗ trút.
Còn tôi, là cái chỗ đó.
“Tôi từng không hiểu, tại sao câu chuyện của họ đầy sơ hở, mà người khác vẫn tin?”
Ôn Đình Nghiễm: “Giờ hiểu rồi?”
“Ừm.”
Chỉ có sống sót, rồi mạnh mẽ lên, mình nói mới có người nghe, có người tin.
Những qua tôi sống dưới sự áp bức của mẹ con Sở Tình, tôi nói chưa từng ai xem trọng.
tôi phải mượn Ôn Đình Nghiễm, mượn Ôn gia, mình mạnh mẽ hơn, giành lại công đạo cho mẹ.
“Anh có thể giúp tôi không?”
“Giúp em? Anh được gì?”
“Hiện tại tôi không có gì để đáp lại, nhưng sau này tôi sẽ bù đắp cho anh.”
Ôn Đình Nghiễm như bị tôi chọc , khóe môi khẽ cong.
Anh nhàn nhạt nói: “ đầu tiên anh được người ta hứa miệng như thế.”
Tôi không phản bác được.
Bởi vì bây giờ tôi không có gì cả.
Cái gọi là bù đắp, cũng chỉ dựa vào việc anh bằng giúp tôi.
Chỉ khi tôi giành lại những gì vốn thuộc về mình, mới có thể trả anh được.
Nhưng Ôn Đình Nghiễm nói: “Không cần đợi đến sau này, thứ anh muốn, bây giờ em cũng có thể cho.”
“Hả?”
7
Ban ngày Ôn Đình Nghiễm nói câu đó xong, liền im bặt.
Tôi cũng không dám hỏi , sợ hỏi rõ rồi lại không đáp ứng nổi, càng thêm lúng túng.
Nhưng đêm đó, sau khi tắm xong, Ôn Đình Nghiễm lại bước vào phòng tôi.
Giữa người lớn với nhau, có nhiều chuyện không cần nói ra.
Huống hồ, đi đăng ký kết hôn, tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý.
Sau hôn nhân, khó tránh khỏi xúc da thịt.
Vì thế khi tắt đèn, tôi chủ động chui vào anh.
Tôi nghĩ, chuyện theo chắc anh sẽ dẫn dắt.
Nhưng việc ôm tôi, anh không có hành động gì khác.
Có lẽ… anh đang đợi tôi chủ động?
Dù sao tôi cũng từng nói sẽ bù đắp cho anh.
Vậy thì được thôi.
Tôi từ từ ghé lên, hôn nhẹ lên môi mỏng của anh.
Rồi bắt đầu cởi nút áo ngủ của anh.
Không biết do không có kinh nghiệm hay quá căng thẳng, nút đầu tiên mãi không mở được.
Loay hoay vài , tôi cảm thấy mặt mình ngày càng nóng lên, cả nhiệt độ trong chăn cũng không ngừng tăng cao, như muốn nấu chín người ta vậy.
Quá mặt.
Tôi cắn răng, dứt khoát vào thẳng chủ đề, tay xuống dưới.
Nhưng đúng ấy, Ôn Đình Nghiễm lại nắm cổ tay tôi.
Sao vậy? Lẽ nào… anh không muốn?
Tôi hiểu nhầm rồi sao?
Tôi chỉ muốn mặt đất nứt ra để chui xuống cho rồi.
Thế nhưng Ôn Đình Nghiễm lại chỉ bật khẽ, nhẹ giọng nói: “A Lê, em căng thẳng quá rồi.”
“Tôi không biết làm…”
“ trước em biết mà.”
“… ”
Tôi biết cái gì mà biết!
đó là đường cùng không lối thoát, cược một ván sống còn.
Là đặt cược sinh tử.
Tôi thậm chí từng nghĩ, nếu cuối cùng Ôn Đình Nghiễm vẫn không chịu cưới tôi, thì tôi chỉ có thể trở mặt với Sở gia.
Có lẽ như thế sẽ Sở Tình mặt, mang tiếng khắp nơi, nhưng tôi chắc chắn sẽ bị đuổi khỏi nhà, từ đó không còn đường phản kích.
tôi biết ơn Ôn Đình Nghiễm.
Dù cho anh là bị tôi uy hiếp mà miễn cưỡng đồng .
Tôi khẽ hỏi anh: “Anh biết không?”