Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4VTsvFzhd3
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Sáng hôm sau, tôi hối hả nói với mẹ chồng: “Mẹ, cuối tuần có vài đồng nghiệp quan trọng đến ăn cơm, mẹ giúp con chuẩn chút nhé.”
“Yên tâm ! Siêu thị nào chẳng có đủ loại ăn cao cấp? Phật tường, mì Y tôm hùm, chân ngỗng sốt bào ngư… vừa tiết kiệm vừa sang trọng!”
Tôi thầm cười lạnh, nhưng ngoài mặt, tôi tỏ vẻ khó xử: “Thế này thì… liệu có qua loa quá không? Hay là con đặt bàn ở khách sạn nhé?”
“Khách sạn thì chắc là đắt lắm!” Mẹ chồng lập từ chối, thể đó là tiền của bà: “Cứ nghe lời mẹ!”
Tôi giả vờ do dự đồng ý, bà tất bật lên mạng đặt mua một đống ăn .
Chiều tối cuối tuần, chuông cửa reo.
Mẹ chồng vội vàng mở cửa, nở cười niềm nở, trang trọng, chuẩn đón tiếp những “đồng nghiệp” tôi đã nói.
Tuy nhiên, người đứng ở cửa là… lãnh đạo cũ của bà, bạn quảng trường của bà, và ông – Chủ nhiệm phòng Hưu trí bà thường nhắc đến. Tất bọn họ là những người sĩ diện , nhiều chuyện và cũng là những người coi trọng sự thật thà, tấm lòng vòng tròn của bà.
“ Vương, xin phép làm phiền nhé!” Ông cười ha hả và nói: “Con dâu cứ quyết bảo chuẩn tiệc lớn ở nên mời mấy lão già chúng tôi đến để tụ họp, nếm thử tay nghề của ! Chúng tôi để bụng đói cồn cào đến đây này!”
cười trên mặt mẹ chồng tôi lập cứng . Bà đột ngột quay đầu và tôi bằng ánh mắt cực kỳ kinh ngạc, giận và có chút hoảng sợ.
Tôi đứng sau lưng bà, nở một cười vừa vô tội vừa hiếu thảo: “Mẹ, ông và mọi người luôn rất quan tâm mẹ, con đặc mời họ đến để cảm ơn. Không mẹ nói là đã chuẩn xong xuôi sao?”
Mẹ chồng há hốc miệng, không thốt nổi nửa chữ. khi đó, các vị khách đã cười nói và ùa thẳng đến phòng ăn một cách rất thạo đường.
“Ối giời ơi! Vương! Mấy món này trông thật hoành tráng!” Lãnh đạo cũ thốt lên những câu khen ngợi.
“Đúng thế, đúng thế, món Phật tường này y hệt khách sạn lớn vậy!” Bạn cũng phụ họa.
Lúc này, ông cầm thìa múc chung múc một muỗng chân ngỗng sốt bào ngư đột nhiên nhíu mày: “ Vương, về món chân ngỗng này, cảm giác phần thịt sao … giống loại đóng gói ăn liền thế nhỉ?”
Mặt mẹ chồng tôi lập trở nên trắng bệch. Bà vò vạt tạp dề, ấp úng: “À… món này… là… là…”
“Ông đúng là giỏi thật, cái là biết ngay. Mẹ con thương con, sợ con bận không xuể nên đặc mua những loại ăn ngon lành này, bảo là vừa tiện lợi, hương vị cũng đảm bảo, đúng không, mẹ?” Tôi thân mật khoác tay mẹ chồng – người đang đờ .
“ ăn ư?” cười của lãnh đạo cũ có phai nhạt . Ông đặt đũa xuống: “Ồ… Tiện thì có tiện, nhưng ăn cái vị bột ngọt với phụ gia này nhiều thì ngán lắm, cháu tôi còn chẳng thèm ăn.”
“Đúng vậy!” Bạn cũng xen vào, giọng điệu có tiếc nuối: “Cứ tưởng thưởng món thịt kho tàu đặc của Vương chứ, món đó mới đúng là món có công và kỹ năng nấu nước đặc . Về mấy món này… haizz, ăn hoài cũng chỉ thấy có một vị.”
Mẹ chồng đứng đó, sắc mặt của bà chuyển từ trắng sang đỏ, từ đỏ sang tái mét.
bữa cơm đó, hầu không ai động đến ăn trên bàn. Mọi người kể cho nhau nghe chuyện ngày xưa, thuở ấy, ai có con dâu khéo tay, ai có mẹ chồng hiền thục.
Mỗi câu nói đều những mũi kim vô hình đ.â.m vào người mẹ chồng tôi.
“Mẹ, mẹ cũng ăn chứ, không mẹ thích món này sao?” Tôi gắp một miếng cá chiên xù sốt chua ngọt vào bát mẹ chồng.
Mẹ chồng đột ngột trừng mắt với tôi, nhưng trước mặt mọi người, bà chỉ có thể cố nặn một cười trông còn khó coi hơn khóc.
Tôi biết mình là người đã châm cho ngọn lửa này bùng cháy.
Sau bữa tiệc đó, mẹ chồng tôi đến mức đau ngực, suốt mấy ngày sau đó, bà không ăn uống gì, cứ ôm bụng, sắc mặt cũng kém hẳn . Ban đầu, bà còn cố gắng chịu đựng, cho đến một ngày đau đến toát mồ hôi lạnh thì bố chồng và chồng tôi vội vã đưa cấp cứu ở bệnh viện. Kết quả kiểm tra cho thấy bà viêm dạ dày cấp tính và những bệnh mãn tính do ăn uống không điều độ, tâm trạng bất ổn.
Bác sĩ báo cáo, dặn dò một cách tận tình: “Bác ơi, cái dạ dày này chăm sóc cho cẩn thận nhé. Sau này, việc ăn uống định thanh đạm, tươi sống, tuyệt đối tránh xa những thực phẩm nặng mùi, nhiều chất phụ gia, cũng giữ tinh thần thoải mái.”
Trương Vĩ cầm bản chẩn đoán, gương mặt đượm vẻ lo lắng. Mẹ chồng nằm trên giường bệnh rên rỉ than vãn, thể mình mới là người khổ sở .
Tôi cầm một chiếc túi giữ nhiệt tinh xảo đến bệnh viện thăm mẹ chồng. Khi liếc thấy tôi, bà lập quay mặt , vẻ không muốn thấy tôi.
Trương Vĩ ở bên cạnh có ngượng nghịu.
“Mẹ, nghe nói mẹ đau dạ dày, bác sĩ dặn ăn những thứ bổ dưỡng, phù hợp với tình trạng sức khỏe và ăn uống điều độ nên con đặc làm chút đồ ăn mang chúng đến cho mẹ, tất là đồ dễ tiêu hóa, mẹ nếm thử xem sao.”
Trương Vĩ có bất ngờ và cảm động. Anh vội vàng tiếp lời: “Mẫn Mẫn, em có lòng . Mẹ, Mẫn Mẫn làm cơm cho mẹ đó, mẹ dậy ăn chút nhé ạ?”
Anh giúp tôi mở túi giữ nhiệt, lần lượt mở từng hộp đựng ăn bên : cháo kê bí đỏ, rau xanh xào, canh nấm, tất đều là đồ ăn hâm nóng.
Trương Vĩ không nhận , còn ngốc nghếch nói: “Trông đấy chứ, mẹ, toàn là đồ thanh đạm.”