Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3fulujWJsj
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
10
Khi tôi chạy đến ga tàu, còn 2 phút nữa là tàu khởi hành.
Cửa soát vé đã đóng, tôi vừa khóc vừa khẩn cầu nhân viên soát vé.
Anh ta nói một vào bộ đàm: “Còn một hành khách nữa.”
Thế là tôi vừa chạy vừa vội vã, cuối cùng cũng kịp lên chuyến tàu cao tốc về quê.
Ngồi yên trên ghế, nỗi bi thương trong lòng mới cuồn cuộn trào dâng.
Nhìn nhà ga lùi lại thật nhanh phía sau cửa sổ, bao ký ức không thể kìm nén lại ùa về trong đầu tôi.
Năm đó sau khi tôi và Tống Đức Tài kết hôn, nhà xa, được .
Luôn là mẹ tôi bên cạnh hỗ trợ.
Sau này Tống Đức Tài điều chuyển công tác, tôi cũng theo anh ta đến một thành phố cách nhà mẹ hàng trăm dặm.
Từ đó tôi xa mẹ, khoảng cách địa lý khiến liên lạc cũng thưa dần.
Thêm vào đó con còn nhỏ, mỗi lần về quê một chuyến đều khó khăn.
Khi Tống học tiểu học, tôi còn có thể đưa nó về, quê những kỳ nghỉ hè, nghỉ đông.
Đến lúc lên cấp hai, cấp ba, việc học càng ngày càng bận, vì con nên tôi ít về hẳn.
Mẹ tôi cũng từng đến thăm, là ngắn ngủi lại chia ly.
Sau khi Tống kết hôn, mẹ tôi tuổi cao, đi lại bất tiện, tôi lại càng ít gặp được nhau!
Khi cháu đời, tôi lao đầu vào việc sóc cháu, từ sáng sớm đến tối khuya, kiệt sức cả thể xác lẫn tinh thần.
Trong lòng luôn nhớ mẹ, có thể gọi điện, gọi video trò chuyện đôi ba .
Tôi nghĩ, đợi khi con lớn hơn chút, nhất định sẽ về mẹ lâu hơn, bù đắp cho mẹ.
Không ngờ, muốn phụng dưỡng mà cha mẹ còn chờ được nữa… Tôi đã vĩnh viễn mất đi mẹ .
Trên tàu, tôi khóc đến nỗi nghẹn ngào không thành tiếng. Cô nhỏ ngồi cạnh liên tục đưa khăn giấy cho tôi.
Khi tôi còn chìm trong ký ức, thì tin nhắn WeChat Tống liền gửi tới.
11
Nó không gửi riêng cho tôi, mà đăng thẳng lên họ hàng:
“Các bậc trưởng bối, anh chị em trong , hôm nay tôi muốn mọi người cùng phân xử xem ai đúng ai sai!”
Tiếp theo, nó gửi một bức ảnh — một bàn toàn đồ ăn nhanh: hamburger, khoai tây chiên, đều là những thứ bình thường tôi không cho Tiểu Tuấn ăn, “đồ rác” hại sức khỏe.
Kèm theo một đoạn chữ:
“Mẹ tôi đi một là không ai nấu cơm, tôi có thể ăn mấy thứ thế này! Trẻ con ăn vậy có tốt cho sức khỏe không? Người làm đã từng nghĩ cho sức khỏe cháu chưa?
Tôi mẹ tôi ngoại tình cảm tốt, người c.h.ế.t không thể sống lại. Người sống phải sống chứ! Tôi nói này, tôi tin mọi người trong chắc chắn hiểu. Giờ ta trên có cha mẹ, dưới có con nhỏ, đúng lúc khó khăn nhất. Cha mẹ có thể thì không , lại tìm lý do trốn việc, đi hưởng thanh nhàn.
Bây giờ vợ tôi đòi bế con về nhà mẹ đẻ, còn bố tôi một ngày ba lần tiêm insulin cũng không ai tiêm.
Mẹ, mẹ đây không phải về quê chịu tang, mà là đợi sẵn để làm đám tang cho con đây!”
Lời lẽ độc địa d.a.o cứa, tôi tức đến mức nghiến răng, toàn thân run lên.
Trong im lặng một hồi, mấy phút sau, anh cả tôi nhắn lại một :
“Hướng Vinh nhà có việc thì đừng về nữa, anh đều hiểu cho em!”
Đó là anh cả tôi! Tôi có ba anh , tôi là út trong nhà!
Từ nhỏ tôi được các anh nâng niu trong lòng bàn tay. Trước khi kết hôn, tôi nghĩ các anh chính là chỗ cả đời mình!
Không ngờ có , có con …
Mọi người luôn nói tôi rằng, phụ nữ khi trẻ thì vào , già thì vào con .
ai nói cho tôi , nếu cả lẫn con đều không thể vào thì phải làm sao?
Tôi run run cầm điện thoại, còn chưa viết xong một tin nhắn trả lời.
Trong , mấy đứa cháu , cháu đã lên tiếng:
“Anh à, tuy ta không hay gặp nhau, em nhớ trước đây anh đâu phải là người lạnh lùng thế! Bác anh con là tình nghĩa, không là lẽ thường. Sao anh lại lấy đạo đức ép buộc bác ấy? Người già cũng phải có cuộc sống riêng chứ. Đừng nói là việc lớn đi chịu tang, dù bác ấy muốn đi du lịch, hay đi dạo phố, đó cũng là quyền cá nhân, anh vào mà không cho?”
Tống nổi giận, gõ chữ chuyển thẳng thành tin nhắn thoại:
“Nói thì dễ lắm! Tôi không tin con các người đều là tự mấy người ! Không có ông hỗ trợ chắc? Các người không đi làm chắc? Ông không nhà thì các người không rối tung cả lên chắc? Ai cũng tỏ đạo nghĩa cao cả, phải đều đang chờ mẹ tôi về trông cháu cho các người à! Mẹ! Mẹ đừng có hồ đồ nữa!”
Cô cháu tôi tính khí thẳng thắn, người ta nói “nuôi con giống mẹ”, tôi thấy nó còn khí phách hơn tôi nhiều:
“Con nhà tôi chính là do tự tôi ! Tôi không nhờ mẹ tôi, cũng nhờ mẹ . Tôi sinh được thì tôi nuôi được. Tôi không nuôi nổi thì tôi sẽ không sinh! Không ai bắt tôi phải sinh con, nuôi con là trách nhiệm bản thân, vào phải bắt ép người già?”
Một đứa cháu khác cũng lên tiếng:
“Nhà tôi là mẹ vợ trông con , tôi ơn đến mức không lấy báo đáp. Nếu mẹ vợ tôi nói muốn nghỉ ngơi, thì tôi vợ sẽ thay phiên nhau con. Chứ tuyệt đối không anh, được hưởng lợi còn được đằng chân lân đằng đầu!”
Tống vốn tưởng người trong nhà sẽ khuyên nhủ tôi, nào ngờ lại nhận về toàn sự phản đối:
“Nói mọi người đúng là vô ích! Ai nấy cũng tỏ cao thượng!”
Tôi nghĩ bây giờ bọn trẻ đều ích kỷ.
Không ngờ… là do tôi đã dạy con không .
Lúc này, Tống Đức Tài cũng lên tiếng trong :
“Con , đừng phí lời bọn họ. Bọn họ đều cùng một phe mẹ mày. Trần Hướng Vinh, có giỏi thì đừng quay về nữa, để xem ai có thể chứa chấp !”
Tôi trả lời một :
“Yên tâm đi, tôi sẽ không bao giờ quay về nữa.”