Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4VTsvFzhd3
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
11.
Từ ngày đó, có vẻ lạ lùng. Anh nấu ăn bỗng trở nên rất tệ, mùi như bông cải xanh ám ảnh rồi thành thứ khét kinh khủng.
Tôi rủ anh cùng tôi chinh phục đảo Gừng tìm hạt óc ch.ó vàng, anh lạnh lùng từ chối, không ngoảnh lại lao thẳng vào gym tập đỏ .
Tôi mua bắp giò heo nướng chia anh, anh không những không cảm ơn còn nghiến răng tôi có cố ý hủy hoại anh không.
Chưa hết, có hôm trưa tôi vào công ty anh lấy đồ, đã xa nghe thấy cưa gỗ lộp bộp vang ra từ văn .
Tôi: “Thư ký Vương, âm thanh c.h.ế.t tiệt đó là vậy?”
Thư ký Vương tỉnh như ruộng, trả như đã quen: “À đó là ASMR nghỉ trưa tổng ạ, anh ấy vừa mới ngủ thiếp rồi.”
Tôi: “… Vậy tôi không vào làm phiền nữa.”
…
Buổi chiều, tôi vừa về nhà.
Không lâu , cửa mở vang lên ở huyền quan.
thay giày, bắt gặp tôi đang ngồi trong khách xử lý công việc trên máy tính.
Anh lắc lắc túi trong , cười: “Anh mua tôm hùm đất ở quán em thích nhất, tối vừa chơi game vừa ăn nhé?”
Mấy ngày nay dồn nén những nỗi bực dọc khó gọi tên, trong khoảnh khắc đó lại tan biến sạch sẽ.
Tâm trạng tôi bỗng nhiên tốt hẳn lên.
“Được , anh vào bếp trước .”
Anh gật đầu, xách túi vào bếp. đó còn cắt thêm ít hoa quả, đặt ngay bên cạnh tôi. Anh đứng lặng bên cạnh, có vẻ nói lại .
Tôi chống cằm, lặng lẽ ngắm đường cong rắn rỏi nơi bờ vai rộng lớn anh. Bất chợt, tôi “bốp” một lên cặp m.ô.n.g rắn chắc ấy.
“Tiểu tử, dám quyến rũ em à? Mau tắm sạch sẽ!”
Thân thể anh khẽ run lên, giọng run rẩy oán trách: “Trong lòng em chỉ nghĩ tới chuyện đó, chưa bao giờ ý kêu cứu linh hồn anh, em…”
Tôi liếc anh một .
Hừ, cứng rắn như còn nói chuyện linh hồn!
“Lải nhải , làm không? Không làm thì .”
: “…Anh có bao giờ nói không làm đâu?”
Nói xong, anh lại trở nên ngượng ngùng.
Ngón mềm mại gãi gãi vào lòng bàn tôi, e thẹn thì thầm: “Vậy anh tắm trước, em làm xong việc thì lên nhé.”
Tôi dáng vẻ ấy anh câu lòng ngứa ngáy.
Nhanh chóng xử lý xong công việc, hớn hở xoa .
Vừa định tắt máy, thì một mời kết bạn bật ra.
[Chị ơi, em là Trần Dạng.]
Tôi chấp nhận.
[Có chuyện không?]
[Chị, em xin chị gái số chị. Em chị anh rể dạo này nào rồi? Hôm đó là do em không hiểu chuyện, anh rể không giận em chứ?]
[Không đâu, bọn chị hòa rồi.]
[Á? tốt như chị cũng cãi nhau được ạ? Chị gái em bảo, chị anh rể từ nhỏ đã không hợp, kết hôn là vì lợi ích gia tộc. Bình thường chị có ấm ức không?]
[ lớn tuổi tính khí hay thất thường, nếu chị khó chịu có thể tâm sự em. Em sẵn sàng làm nơi chị trút bầu tâm sự, dù sao trước đây chị cũng đã giúp em.]
Đứa nhỏ này sao lắm , trước kia đâu có nhiều chuyện vậy. Nếu không phải nể chị nó, tôi đã chẳng buồn trả rồi.
Tôi gãi đầu, nó vào chế độ “không làm phiền”.
Dường như trên đỉnh đầu có động khẽ khó phát hiện.
Ngẩng đầu nhìn lên, lan can vắng lặng.
Tôi cũng chẳng còn hứng thú tiếp chuyện nữa. Chỉ nhắn một câu “ nói nhé” rồi gập máy tính, lao nhanh lên tầng.
Cửa ngủ mở rộng.
quỳ gối bên giường, đầu cúi thấp, hai chân mở rộng. Mái tóc ướt túm gọn ra , giọt nước men theo cơ bắp săn chắc nơi lưng chảy xuống.
Trên cổ anh là vòng choker ren trắng. Trên n.g.ự.c là sợi dây chuyền mảnh ánh vàng quấn ngang cơ bắp, càng tôn thêm vẻ gợi cảm.
Đây vốn là mấy thứ tôi mua thêm chút thú vị.
Anh từng cực kỳ khinh thường, bảo chỉ mấy ông già yếu đuối mới cần dựa vào mấy thứ này giữ chân phụ nữ.
Tôi khẽ “ê hê” một , nhào lên ôm chầm lấy anh. Anh mới như bừng tỉnh, quay sang nhìn tôi.
Lúc đó tôi mới nhận ra, gương vốn rạng rỡ nay xám xịt như tro tàn. Trong mắt anh thoáng qua một tia tuyệt vọng và bất cam.
Tôi khựng lại.
“Anh sao ?”
Anh gượng cười, ngẩng đầu hôn tôi.
“Không sao, em thích không?”
Tôi điên cuồng gật đầu.
Ngay lúc đang nhắm mắt tận hưởng, một nức nở nghẹn ngào chui vào tai. Tôi mở mắt, liền thấy mắt anh đỏ hoe, từng giọt nước mắt lớn rơi xuống.
Cả tôi cứng đờ, chống bật dậy.
“Anh không thích như vậy? Hay công ty có chuyện ?”
Anh lắc đầu, vừa run rẩy chuyển động vừa . Trông như một đàn ông trung niên vừa mất việc, ban ngày chạy giao hàng, tối về lại thấy giày sếp cũ nằm ngay ở huyền quan, một loại tuyệt vọng yếu đuối xót xa.
Tôi lại, anh vẫn không chịu nói. Cuối cùng tôi bực bội đẩy anh ra: “Không thì , lên giường như lên đoạn đầu đài vậy.”
Anh ngã xuống giường, nức nở yếu ớt: “Không phải không …”
“Vậy ? Suốt ngày chỉ biết . Đàn ông nhõng nhẽo, phúc khí cũng anh trôi sạch rồi!”
Anh vội lấy che miệng, bờ vai run rẩy. “Em không thì anh nín, được chưa? Hu hu, em đừng hung dữ anh nữa…”
“…”
Tôi ngồi xuống mép giường, ôm đầu thở dài. Cả cảnh tượng, rõ ràng là “nữ im lặng, nam rơi lệ”.
Một lúc , tôi nói: “Hay đêm nay anh qua khách ngủ, cả hai bình tĩnh lại.”
Anh lau nước mắt, ôm gối lủi thủi bước ra cửa.
“ .”
Anh quay đầu lại ngay, trong mắt lóe lên một tia sáng kỳ lạ.
Tôi : “Anh có phải đang sống em rất khổ sở không?”
Anh lắc đầu thật mạnh.
Tôi cố nén cơn giận. “Cuộc hôn nhân này vốn dĩ là do anh cá cược em. Nếu anh thấy ấm ức như , vậy thì chúng ta sớm giải thoát…”
Đồng tử anh co rút lại, ngắt tôi trong cơn tuyệt vọng điên cuồng: “Anh không ấm ức! Đừng nói nữa!”
Dứt câu, anh trần như nhộng, lao ra ngoài cửa.