Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9AFiTBtlQW

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Phần 6

Về đến thì đã chín giờ tối. Có vẻ không ở , phòng khách tối đen như mực.

Tôi vừa định bật đèn. dưới ánh trăng mờ hắt vào cửa sổ, thấp thoáng một bóng người ngồi sofa.

thấy động tĩnh, người đó quay đầu lại. Tôi chưa kịp , chỉ thấy đường nét rất quen.

Tôi sững sờ. 

“Trần… Trần ?”

Người kia khựng lại, rồi đứng dậy bước về phía tôi.

Tôi vội vàng lùi lại, một tay chộp gậy bóng chày ở góc , một tay mò công tắc đèn.

Ánh sáng ấm áp bật lên.

Gương hiện , lại là .

đứng trước tôi, người toàn mùi rượu nồng nặc. Anh mặc chiếc áo khoác gió giống hệt Trần , ngay kiểu tóc cũng bắt chước y chang.

dái tai trái sưng đỏ còn đeo một chiếc khuyên nhỏ xíu lấp lánh. Gương anh phờ phạc, ngón tay siết vạt áo, yết hầu khó khăn trượt lên xuống, giọng khàn khàn run rẩy:

“Anh như thế này… em có thích không?”

Cây gậy trong tay tôi rơi “loảng xoảng” xuống đất.

Tôi ngây dại anh từ sau lưng một cây đàn violin. Kéo được vài tiếng, ngay anh cũng không nổi, liền ném mạnh xuống sàn, c.ắ.n môi đầy chật vật:

“Xin lỗi, là anh quá ngu ngốc… cho anh thêm chút thời gian, anh nhất định luyện cho tốt…”

Hey guys, ai hiểu được không?

Ai hiểu cái cảm giác ban ngày ứng phó một tên điên, lại chạy hai cuộc họp liền. Vậy mà mở cửa về , đập vào mắt là một tên ngốc cosplay thành kẻ điên… cảm giác được cứu rỗi ấy!

Tôi bật cười ha hả, “chát” một tiếng tát lên anh, quát: “Tôi mặc kệ anh là cái quái gì, lập tức, ngay tức khắc cút khỏi cơ thể chồng tôi!”

Môi anh run rẩy, rồi đột nhiên sụp đổ.

“Bịch” một tiếng, quỳ rạp xuống ôm tôi.

Nước mắt chảy dài như mì Lan Châu, vừa vừa nghẹn ngào:

“Anh cũng không thế này… anh chỉ có cái thân xác này với mấy đồng tiền thối, mà em chẳng thèm để mắt… anh thật sự hết cách rồi! Vợ ơi, xin em đừng hủy đi cái này… mình sống tử tế được không? Được không, được không, được không?”

“Em thích kiểu gì anh cũng có thể chiều, chỉ cần sau này đừng gặp lại hắn nữa, được không?”

Tôi còn chưa kịp hỏi rốt cuộc cái tình huống quái quỷ gì đây. Đã anh kéo ngã xuống đất, ôm lăn lộn như cái máy giặt.

Anh vừa vừa la, chân tay loạn xạ:

“Hu hu hu anh thật g.i.ế.c c.h.ế.t cái tên trà xanh đó… anh sợ nếu làm vậy, em lại như trước, đời không thèm để ý đến anh nữa!”

Anh nghẹn ngào đến loạn giọng, rồi bất chợt buông tôi , lau nước mắt, nghiêm túc :

“Vợ à, anh mình già nua xuống sắc, cũng chẳng còn được như xưa, những cái đó anh đều có thể thay đổi. Vài hôm trước anh còn đặc biệt đi bệnh viện, em xem…”

rồi, “soạt” một tiếng kéo toạc áo khoác!

Tôi: “?!!”

…Da thịt trắng trẻo non mịn.

Anh ấn đầu tôi vào lồng n.g.ự.c cường tráng, gấp gáp khàn giọng:

“Thực hôn nhân này là anh xin mẹ anh đấy. Anh cực kỳ, cực kỳ để ý đến em. Chỉ cần nghĩ đến em cùng cái tên trà xanh kia… tim anh đau đến c.h.ế.t mất thôi!”

“Hu hu… hắn thì có gì hay? Trông như dây bầu non, có chiều chuộng người khác không?”

tôi vào n.g.ự.c anh, đến mức ngũ quan sắp ép lệch hết .

“Khoan đã anh trai, mình bình tĩnh rõ chuyện này…”

Anh gầm lên: “Anh không anh trai em! Anh là chồng em! Là đàn ông em! Là trượng phu em!”

“Hắn chẳng chỉ tí âm nhạc thôi sao? Anh cũng ! Anh hát cho em được không?”

Tôi còn chưa kịp ngăn, anh đã gào rách cổ họng: “Thiên cơ tính chẳng hết, đan xen vui cùng buồn, từ xưa đến kẻ si tình, ai qua nổi ải tình si! Hu hu… anh qua không nổi aaa…”

“…”

“Biệt thự trong hát K, hồ bơi nuôi cá rồng bạc! Anh tặng… hu hu… tặng bộ trà cho chú… oa oa oa…”

“…”

Anh ôm chân tôi, đến nước mắt nước mũi tèm nhem, như con ch.ó Beagle chủ vứt bỏ.

Tôi nổi giận: “Ồn c.h.ế.t đi được!”

Anh lập tức im thin thít, ngước đôi mắt ướt rượt, đáng thương tôi.

Tôi híp mắt: “Anh đang ghen à, ?”

Anh gật đầu lia lịa: “Ừ ừ ừ!”

“Thế nên anh nghĩ tối tôi về muộn là đi vụng trộm với Trần ?”

Anh đưa điện thoại cho tôi, vừa vừa : “Chẳng lẽ không sao? Anh xem nick phụ hắn rồi…”

Chiều , Trần đăng một dòng weibo: [Mùa đông lại trở về, người cần gặp lại gặp.]

Lướt lên , mấy ngày toàn những lời ẩn ý như vậy. nửa tiếng trước, hắn còn đăng ảnh một đôi tay đan mười ngón.

Góc trái bức ảnh thấp thoáng chiếc áo khoác giống hệt tôi đang mặc.

Anh nghẹn giọng: “Em là đồ phụ tình, còn không chịu nhận…”

Tôi tức cười, túm má anh kéo sang hai bên: “Tôi mặc long bào, đời này cũng chỉ có một cái chắc?”

… chiều anh thấy rồi, hắn bảo làm ch.ó em, còn em nhốt hắn lại…”

“Trần hôm quả thực có đến, tôi c.h.ử.i một trận rồi đuổi đi. Anh chịu khó thêm hai câu thì đã chẳng lọt bẫy hắn rồi, đồ ngốc!”

Anh chớp đôi mắt mờ sương, hồi lâu ngẩn ngơ: “Vậy… hắn là cố tình quấy loạn tâm trí tôi, ảnh cũng chẳng em…”

“Đồ đàn ông ngốc! Tố Nhiên mấy tiếng trước đã áp giải Trần lên máy bay rồi, không tin thì gọi hỏi cô ấy đi.”

Ánh mắt anh bỗng bừng lên niềm vui khôn xiết, kêu “ao” một tiếng rồi nhào vào lòng tôi: “Có lẽ… có lẽ anh chỉ hơi ngu một chút thôi…”

Tôi không nữa, hừ lạnh: “Mau cởi cái đống đồ nhức mắt này đi đốt đi, tôi sắp dị ứng đến nơi rồi.”

Anh sụt sịt, ngoan ngoãn đứng lên. đi được hai bước, người lảo đảo, “rầm” một tiếng ngã xuống.

Tôi hốt hoảng lật anh lại, phát hiện dái tai anh sưng to, toàn thân đỏ bừng từng mảng.

Vội vàng gọi bác sĩ gia đình.

Một hồi gà bay ch.ó sủa, bác sĩ truyền dịch cho anh xong, : “Đã xỏ khuyên tai thì không được uống rượu. Hơn nữa anh ta lại dị ứng cồn, cảm xúc còn quá kích động nên ngất đi.”

Bác sĩ vừa rời đi.

Anh đã yếu ớt ngả sang tôi, thì thầm: “Vợ ơi, anh… có sắp c.h.ế.t rồi không?”

“Tào lao, rùa già còn sống ngàn năm cơ.”

“Ừm…” Anh nắm tay tôi, lắc nhẹ, đột nhiên nghiêm túc: “ vợ này, cho dù anh , em cũng sống tốt thôi. Trong di chúc anh, chỉ có một mình em.”

Tim tôi khựng lại, có chút mũi cay cay.

“Anh viết di chúc từ bao giờ, sao tôi chẳng ?”

“Là năm em học đại học năm nhất đó. Những tám trang lận. Anh ôm di chúc đi tìm em tỏ tình, ai ngờ thấy em đang tỏ tình với người khác. Tức đến mức anh suýt nuốt luôn bản di chúc ấy.”

Thì , anh đã thích tôi từ lâu đến thế.

Tôi còn chưa kịp cảm động, anh đã thì thào: “Vợ ơi… em chỉnh tốc độ truyền nhanh hơn chút được không?”

“Tại sao?”

“Anh cùng em… ừm… nếu không thì cái… kia anh khổ sở lắm, em không đâu…”

!!”

(Hoàn chính văn)

Tùy chỉnh
Danh sách chương