Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4VTsvFzhd3
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi không ngăn cản anh nửa, tự dưng lại xem tình cảm cha con Minh Bin sẽ như thế nào? Anh con, có yêu nó không? Tôi dìu qua qua phòng chăm sóc đặc biệt. Đứng nhìn con từ xa sau lớp kính, tôi thấy anh im lặng, mắt nhìn phía con mãi, bàn tay anh còn chạm kính như thể rất chạm da thịt Bin.
Khoảnh khắc này Minh không khóc nhưng bờ mi tôi lại ướt. Vừa mẹ ba tôi đi tới. Nghe bước chân Minh vội giật mình thu đi tầm mắt từ bên .
Ba mẹ tôi lúc này nhìn Minh chỉ thở dài không nói, còn Minh vẫn như những lần trước , có lẽ anh vẫn mặc cảm với gia đình tôi nên thế anh quay sang nói với tôi lời tạm biệt
-Thằng bé không sao rồi. Anh .
Quay qua ba mẹ tôi. Anh cúi đầu rồi lặng lẽ bước. Nhưng tôi lại không cam lòng, tự dưng thức đưa tay ra nắm lấy tay Minh. Dùng hết sự can đảm mình tôi
-Anh không ở lại đến khi con tỉnh hẳn sao?
Minh cúi mặt, tôi thấy hốc mắt Minh hơi đỏ. Nhưng sau khi nhìn sang mẹ tôi, anh thở mạnh rồi dứt khoát trả lời
-Không cần đâu. Anh phải , vợ con anh đợi.
Lần này tôi không còn cách nào để giữ anh lại nữa, bàn tay buông thõng để cho Minh đi. Còn mình đau lòng đến mức đứng chẳng còn vững nữa.
Bên cạnh, ba tôi hắng giọng buông lời trách mẹ tôi
-Tôi đã biết rõ ràng mọi chuyện rồi. Là do bà do bà tất . Nếu như bà không làm khùng làm điên bọn nhỏ có lẽ đã sống rất hạnh phúc rồi.
Mẹ tôi im lặng. Không chọn cách trả lời lại ba tôi câu nào? Tôi không biết mẹ nghĩ chỉ thấy mẹ nhìn Minh thật lâu cho đến khi anh đi khuất mẹ mới thu tầm mắt rồi đi tới ôm lấy tôi nói lời xin lỗi.
….
3 tháng sau.
1 ngày cuối thu. Thành phố bắt đầu se se lạnh. Tôi nắm tay Bo ba tôi chuẩn bị chuyến bay đi Mỹ dài hạn…
Đứng nhìn dòng nhộn nhịp đưa tiễn ở sân bay, thức tôi lại ngỡ như mình lập lại cái ngày 10 năm trước. Vẫn thức trông ngóng mong đợi điều nhưng cuối có lẽ chỉ là vọng.
Bin bên cạnh, bất ngờ con níu tay tôi rồi
-Mẹ ơi, lần này sang Mỹ là con không còn lại tất các bạn con nữa hả mẹ?
Nghe con , tôi ngạc nhiên. Vì không nghĩ Bin lại mình câu này nên tôi có hơi lúng túng. Ngồi xuống đối diện với Bin, tôi lại con
-Nếu đúng như vậy Bin nghĩ sao hả?
Bin cúi mặt, nước mắt rưng rưng
-Bin sẽ buồn nhớ các bạn. Với lại…
[ – .]
Nói đến con ngập ngừng, tôi có phần ngạc nhiên nên con ngay
-Sao thế? Có chuyện con nói cho mẹ nghe đi?
-Con lại ba con?
Tôi sững , nhìn Bin buồn khi nói ra câu này kèm ánh mắt lấm lét vì sợ tôi giận tự dưng tôi trở nên thật chông chênh. Đưa tay kéo con lòng, tôi ôm con thật chặt, tự thấy mình có lỗi rất nhiều với con nhưng tôi nghĩ mẹ con tôi ra đi sẽ tốt hơn cho tất . Rồi mai này khôn lớn có lẽ con sẽ không trách tôi
Nuốt nước mắt, tôi dỗ dành Bin
- ba con phải ngoan. Phải học hành cho giỏi. Mẹ hứa sau này con khôn lớn, mẹ sẽ cho con lại ba. Con chịu không nè!
-Dạ!
Bin ngoan chuyện lắm nên chỉ buồn một chút là con lại vui vẻ ngay. Ba tôi bên cạnh ông im lặng nãy giờ. Giờ đột nhiên
-Con không hối hận chứ?
Tôi nhìn ba, nhìn giữa dòng đông đúc nhưng không một ai là giữ tôi lại nên tôi chợt tự ra không còn là hối hận không mà là sự quyết định. Tôi cần mạnh mẽ để quyết định số phận mẹ con tôi.
-Mẹ không ra tiễn ba à? Gần đến giờ bay rồi
Tôi đánh lãng qua chuyện khác. đúng là không sau mẹ tôi hôm nay lại không ra sân bay tiễn ba con tôi mà mới sáng sớm không nói không rằng mẹ tôi đã lái xe đi đâu mất.
Ba tôi nhìn đồng hồ, rồi đưa mắt nhìn 1 lượt xung quanh nhưng mong đợi điều . Tôi nghĩ là ba đợi mẹ, vừa bên vang gọi giờ máy bay chuẩn bị cất cánh nên tôi kéo tay ba rồi nói
-Thôi mình đi ba. Qua đến nơi rồi gọi báo cho mẹ là mà.
Ba nhìn tôi thở dài rồi gật đầu. Sau ba nắm tay Bin, còn tôi kéo hành lý. chuẩn bị quay đi . bất ngờ lúc này sau lưng tôi có một bàn tay nắm lấy tay tôi giữ lại. Một giọng nói đầy quen thuộc vang khiến cho tôi không khỏi ngỡ ngàng
-EM…ĐỪNG…ĐI
Khoảnh khắc nhìn Minh đứng sau lưng mình, tôi ngạc nhiên đến mức thức rút tay mình ra khỏi tay anh rồi chỉ biết đứng đực ra nhìn anh im lặng, nhưng không phủ nhận lòng mình vui mừng đến lạ. Càng ngạc nhiên hơn là Bin vừa nhìn thấy Minh con đã chạy ào đến, miệng cười toe toét rồi ôm chầm gọi ba ba.
Minh cười, anh cúi xuống bồng Bin . ba con còn đưa tay ra hiệu như thể giấu tôi chuyện .
Mẹ tôi đến với Minh. Là trùng hợp cố ý tôi chưa thể . Mẹ đi tới bên cạnh ba, còn kéo theo chiếc hành lý to đùng. cười tươi thật tươi còn ôm nhau nữa.
Một lần nữa Minh đi tới. Anh để Bin xuống sau tay nắm lấy tay tôi. Minh nhìn tôi mắt anh đỏ hoe. Anh nói
-Em có thể đừng bay! Cho anh một cơ hội gần em gần con có không?
Tôi chỉ chờ câu nói này Minh thôi là đủ lý do để tôi ở lại. Thế nhưng tôi vẫn chưa tại sao lại có thể trùng hợp mọi chuyện đến thế này, sao mẹ tôi lại đi anh đến, sao Bin lại thân thiết với Minh khi mà tôi chưa một lần cho Bin anh mà?