Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/4L9gnSyc2i

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 7 - Hết

Tôi không kìm được ôm chặt lấy em dâu. Cô gái đơn thuần này trước giờ đối xử chân người khác, vậy mà lấy chồng vào tôi lại phải chịu biết bao ấm ức.

“Được, bọn chị bỏ tiền này, xem trả hết nghĩa tình mẹ con mấy chục năm qua. tiền đó chị tự bỏ, mấy năm nay chị không chỉ nghỉ ngơi mà chút việc riêng, trăm năm mươi triệu vẫn có thể lo được.”

Vừa nghe vậy, mẹ tôi lập tức từ dưới đất bật dậy, phủi m.ô.n.g rồi nở nụ cười không giấu nổi niềm vui: “Vậy đi ngay! Cần công chứng gì thì ! rồi nhé, xong lập tức chuyển tiền cho mẹ.”

Tôi không thèm nhìn mẹ thêm lần nào, cùng em trai cầm giấy tờ đến chỗ thủ tục. Trên xe, em trai vẫn còn nuối tiếc, hỏi lại một lần nữa.

“Mẹ, tiền bọn con đã đưa rồi, sau này con không phải con của mẹ nữa, mẹ đừng đến tìm con và chị.”

Mẹ tôi chẳng thèm phản ứng, chỉ bực bội đáp: “Tưởng tao muốn sinh ra đứa tụi bây chắc? Không có càng tốt, đỡ phải vướng bận tao chú Ngô mày sau này.”

Em trai tôi thở dài một tiếng, lắc bất lực, có vẻ cuối cùng nhìn thấu con người thật của mẹ.

Đám cưới của mẹ tôi, tôi và em trai đều không đi, căn bản là… không tổ chức được.

Tên Ngô đó là kẻ đảo.

thuê người đóng giả trung gian, giả vờ mua cho mẹ tôi một căn đứng tên bà, giấy tờ đất đều là giả, tất là do hắn tự thuê người in ấn ra.

Mẹ tôi bán căn và mảnh đất ở quê được 550 nghìn tệ, cộng khoản tiết kiệm tích lũy nhiều năm, trong thẻ có đến 1,3 triệu.

Ngô mẹ tôi rằng không định động đến của hồi môn của bà, muốn để dành cho con cháu, nhưng để tiền nằm yên thì phí, rồi thuyết phục bà đem toàn bộ tiền ra tư tài chính.

hôm sau tư xong, Ngô liền biến khỏi đời mẹ tôi.

Ban mẹ tôi vẫn tưởng chuẩn bị cho bà một bất ngờ gì đó, vẫn đến chỗ hẹn thử váy cưới, đặt lịch chụp ảnh cưới. Cho đến thứ ba không liên lạc được, bà mới bắt hoảng hốt.

Tìm khắp nơi không , bà đến đồn báo cảnh sát. Cảnh sát tra cứu trên mạng thì phát hiện Ngô đã có tiền án, từng bị kết án năm năm tù tội đảo, giờ đã trốn sang Đông Nam Á, tạm thời không thể tìm được.

Mẹ tôi không tin, bà nghi ngờ Ngô chắc chắn có chuyện gấp mới phải đi, bà nghĩ không nỡ dối .

Lúc tôi và em trai nhận được thông báo từ cảnh sát đến đón bà ở đồn, trông bà gầy đi rõ, tóc tai rối bù túm tạm lại, quần áo thì lôi thôi lếch thếch, người giống hồn.

Vừa chúng tôi, ánh mắt vô hồn của bà dần có lại tiêu cự:

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

“Gia Bảo, Phan Phan, mẹ bị rồi, chú Ngô của tụi con đã mẹ. Mẹ chẳng còn gì nữa , tiền, , đất, tất đều hết rồi. Ngô , đáng chết! đứa không thể bỏ mặc mẹ được, tụi con là con ruột của mẹ, không thể nhìn mẹ c.h.ế.t đói được.”

Nhưng cho dù bà có khóc thương đến thế nào, thảm hại đến bao nhiêu, thì vô ích. Tôi và em trai đã khôn rồi. Chỉ cần đối xử bà tốt hơn một chút là bà lập tức lấn tới, muốn điều khiển chúng tôi. Lần này, chính bà là người đã tự cắt đứt đường lui của .

Chúng tôi đưa bà về lại quê, cho bà ở trong căn ngói cũ mà bà ngoại để lại. rõ hết toàn bộ sự việc trưởng thôn và dân làng, đồng thời khẳng định ngoài khoản cấp dưỡng theo pháp luật, chúng tôi sẽ không quan tâm đến bà nữa.

[ – .]

Mọi người đều bày tỏ sự thông cảm và ủng hộ quyết định của chúng tôi.

Sau sắp xếp xong cho mẹ tôi, chúng tôi rời khỏi làng mà không chút do dự.

Mẹ tôi gọi không biết bao nhiêu điện thoại, năn nỉ em trai tôi đưa bà trở lại , rồi kể lể sống của bà khổ sở ra sao.

Sau này tôi phiền quá nên đã chặn bà.

Ba tháng sau bị đưa về quê, em dâu tôi phát hiện mang thai. Mẹ của em dâu nhanh chóng lên chăm sóc con gái. Bà ấy mỗi nấu cơm chiều xong là thích ngồi trên sofa đọc tiểu thuyết, lúc thì cười, lúc thì khóc, hứng lên còn rủ tôi ngồi tám chuyện.

Tôi chưa từng gặp người phụ nữ lớn tuổi nào dễ thương vậy. Hơn 60 tuổi rồi mà vẫn mê truyện tổng tài, còn nhất quyết muốn tìm cho tôi một anh chàng tổng tài để gả. Nhìn bà ấy, tôi mới hiểu sao em dâu lại hiền lành và tốt bụng đến thế . . . cô ấy có một người mẹ giữ được trái tim trẻ thơ, và một người cha yêu chiều vợ công chúa.

Có bố mẹ vợ vậy, tôi rất yên tâm về việc nuôi dạy đứa bé mà em trai sắp chào đón, tấm gương đã rõ ràng ngay trước mắt.

sống của em trai và em dâu đã dần ổn định, tôi lại trở về ven biển nơi từng sống năm. Nhưng chưa được vài tháng thì em dâu sinh em bé, tôi lại quay về để chăm em.

Từ đó tôi bắt sống nửa năm ở một , nửa năm ở khác. Và từ đó, tôi mới thật sự cảm nhận được hạnh phúc từ gia đình và người thân.

Lần tiếp theo tôi gặp lại mẹ tôi, cháu gái tôi đã ba tuổi.

Mẹ tôi đã mắc bệnh Alzheimer nặng, hẳn khả năng tự chăm sóc bản thân, suốt ngồi lảm nhảm gọi tên chú Ngô, mong quay lại đón .

Chúng tôi đưa bà vào viện dưỡng lão. Có lẽ bà thật sự không có hưởng, chỉ ở đó chưa đầy tháng thì bị tai biến mạch m.á.u não và qua đời.

Trong lễ tang của mẹ tôi, lòng tôi không chút gợn sóng. Những oán hận, bất mãn nào, theo thời gian dần phai nhạt.

Sáng thứ , sau tiễn cháu gái đi mẫu giáo, mẹ em dâu kéo tôi vào tiệm trà sữa gần đó.

Một anh chàng mặc áo phông trắng, quần bò, trông rất bảnh trai bước tới, cầm trà sữa cười chào chúng tôi.

Mẹ em dâu cười hớn hở :

“Đây là anh trai của bạn cháu ngoại tôi, đang cao đấy. Trong tất phụ huynh của bọn nhỏ trong trường mẫu giáo, cô xem kỹ rồi, chỉ có cậu này là đẹp trai nhất. Cao mét tám, sạch sẽ, ngoan ngoãn, chị em hơn tuổi mà yêu trai trẻ đúng kiểu tôi mê đó. Phan Phan à, cố lên nhé, dì còn chờ uống rượu mừng đây!”

xong, dì ấy còn đẩy lưng tôi một cái, tôi thăng bằng ngã thẳng vào vòng tay của chàng trai trước mặt. Mùi hương nhè nhẹ quanh chóp mũi khiến tôi hơi choáng váng.

Cậu ấy dè dặt hỏi:

“Chị ơi, chị không sao chứ? Có bị đau ở đâu không đấy?”

(Hoàn)

Tùy chỉnh
Danh sách chương