Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2VioWRI3QK
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Anh nghẹn họng, mặt đỏ bừng. Tôi né bàn tay muốn nắm của anh, hắng giọng:
“Lục Tầm, anh cho em thêm nhiều ý tưởng mới lắm. Ví dụ như ‘giữ con bỏ cha’. À mà, còn vụ anh đòi tự thiến nữa chứ?”
“Ni… Ninh Ninh!” Anh vội ôm chặt tôi, mặt úp vào tóc tôi: “Anh sai rồi, lúc đó thật sự anh tưởng là…”
Tôi chọc ngực anh: “Tưởng mình là tiểu tam?”
Anh ôm chặt hơn, giọng khàn: “…Ừ.”
Tôi bất lực: “Anh không nghĩ kỹ à? Với cái tính cổ hủ này, sao anh làm tiểu tam cho ai được?”
Anh do dự: “Người khác thì không, nhưng với em thì có. Anh quyết định thế từ hồi cấp ba rồi…”
Tôi: “Hả? Anh… vừa nói gì cơ?”
Anh lỡ miệng, định chối, nhưng bị tôi giữ lại. Cuối cùng anh buông xuôi:
“Hồi đó anh tính thi cùng trường đại học với em, vừa nhập học là tỏ tình luôn. Nhưng thấy em thân với lớp phó học tập lớp bên, mọi người đồn hai người có hẹn hò, anh ghen phát điên, mất ngủ luôn. Suốt ngày nghĩ cách chen chân, phá đám. Trong đầu ít nhất mười nghìn phương án…”
Tôi ngẩn ngơ. Thì ra ánh mắt u ám của anh năm đó không phải ghét tôi… mà vì không cam lòng người đứng cạnh tôi không phải anh.
Hoá ra cái người ai cũng tưởng là thánh nhân đạo đức, thực ra lén ủ mưu làm tiểu tam từ thời cấp ba.
Nghĩ lại mấy ngày nay, anh trốn tủ, che kín mặt mũi, hành động chuyên nghiệp như tập nghề tiểu tam bao năm.
Tôi bật cười: “Ra là anh đem hết kế hoạch trong đầu hồi đó ra thực hành luôn? Bảo sao nhìn đâu cũng thấy sành sỏi.”
Tai anh đỏ rực, giọng run: “Ninh Ninh… đừng nói thế mà…”
Tôi cười muốn gãy bụng: “Haha, anh làm rồi còn sợ người ta nói chắc? Anh—ưm…”
Anh chịu không nổi, cúi xuống hôn chặn lời tôi.
…
Ảnh cưới được treo lại, nhẫn cưới sửa xong cũng về. Mọi thứ như trước tai nạn.
Nhưng tôi vẫn thấy anh có gì đó… không bình thường.
Ví dụ buổi tối.
Đi ngang phòng tắm nghe anh nghiến răng ken két, lầm bầm. Anh lau gương, mặt tối sầm:
“Không nhớ mà còn biết hôn à? Hôn ngon lành à? Có ngon tao xé miệng mày luôn…”
Tôi mở cửa: “Lục Tầm, anh lầm bầm gì đó?”
Anh nhanh cười: “Không có gì đâu.”
Trước khi ngủ, anh từ phòng tắm ra, ngồi mép giường nhìn tôi chằm chằm. Không còn hôn trán như mọi hôm, mà cúi xuống… cắn nhẹ xương quai xanh.
Tôi ngái ngủ đẩy ra: “Lục Tầm, anh làm gì vậy?”
Anh thì thầm: “Chỗ này… hắn đã chạm qua.”
Tôi mơ hồ: “Hắn? Ai cơ?”
Anh đáp tỉnh bơ: “Phiên bản mất trí nhớ của anh.”
Tôi tỉnh cái rụp: “Lục Tầm! Anh bị điên à?!”
Anh cụp mắt: “Xin lỗi, anh sửa…”
Nói xong lại cúi xuống cắn thêm phát nữa.
Tôi không chịu nổi, tung cước đá bay xuống giường:
“Lục Tầm! Đồ thần kinh! Anh ghen với chính mình?!”