Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9AFiTBtlQW

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

4

Máy lạnh trong Cục quản lý xuất nhập cảnh hết suất, vậy mà tôi lại đổ mồ hôi đầm đìa.

“Luật sư Ôn, cô chắc chắn muốn làm thủ tục này?” – Trưởng phòng Vương đẩy gọng kính, xác nhận lại lần nữa.

Tôi gật đầu:

“Rất chắc chắn.”

Ánh mắt ông ta thoáng ngập ngừng khi nhìn sang Ôn Tử Hiên ngồi bên cạnh tôi:

“Việc từ quốc tịch đối với người chưa thành niên cần có người giám hộ cùng nộp đơn…”

“Tôi là người giám hộ.” – Tôi xuất trình sổ hộ khẩu và căn cước dân. – “Về mặt pháp lý, tôi là mẹ của thằng bé.”

Ôn Tử Hiên lo lắng kéo tay áo tôi:

ơi, mình đến đây làm vậy?”

“Làm vài thủ tục thôi.” – Tôi cố gượng cười. – “Rất nhanh xong.”

Trưởng phòng Vương thở dài, bắt đầu nhập dữ liệu. Ánh sáng từ màn hình hắt lên gương mặt ông , khiến nó càng thêm tái nhợt.

“Căn cứ theo Điều 10 của Luật Quốc tịch, việc tự nguyện từ quốc tịch Hoa Quốc dẫn đến tình trạng vô quốc tịch.” – Ông ta đọc quy định một cách máy móc. – “Cô vẫn muốn tiếp tục chứ?”

“Muốn.” – Giọng tôi còn vững vàng hơn tôi tưởng.

Ôn Tử Hiên mù mờ ký tên, hoàn toàn không hiểu mấy tờ giấy có ý nghĩa .

ra Cục quản lý xuất nhập cảnh, thằng bé ngẩng đầu hỏi tôi:

ơi, là… người hành tinh rồi sao?”

Câu hỏi ngây ngô như lưỡi dao đâm thẳng vào tim tôi.

“Không đâu.” – Tôi miễn cưỡng cười. – “Chỉ là… làm vài thủ tục thôi.”

Điện rung lên trong túi, là cuộc nhỡ thứ mười ba từ Lam Thế Kiệt.

Tôi tắt máy, đưa Ôn Tử Hiên đến Trung tâm khoa học.

Nhìn nó hào hứng khắp các khu trưng bày, tim tôi như bị bóp chặt từng cơn.

Nó còn nhỏ như vậy, ngây thơ như vậy, hoàn toàn không biết mình vừa đánh mất điều .

ơi! Nhìn cái này nè!” – Nó chỉ vào mô hình phóng tên lửa. – “Mình cùng nhấn nút nha?”

Tôi lại gần, cùng nó nhấn nút khởi động.

Mô hình tên lửa lao vút lên không, Ôn Tử Hiên vui sướng nhảy cẫng lên.

Trong khoảnh khắc , tôi gần như… muốn từ kế hoạch của mình.

Gần như thôi.

Trên đường về, Ôn Tử Hiên thiếp đi trong xe.

Tôi nhàng bế nó lên, cái đầu nhỏ tựa vào vai tôi, hơi thở phả ra ấm áp và đều đặn.

Lam Thế Kiệt chặn trước cửa, sắc mặt đen như đá.

“Cô đi đâu?” – Anh ta hạ giọng, ánh mắt dừng lại ở đứa trẻ trong vòng tay tôi.

“Trung tâm khoa học.” – Tôi né người qua, đặt Ôn Tử Hiên lên giường.

Vừa khép cửa phòng trẻ con, Lam Thế Kiệt đã túm lấy cổ tay tôi:

“Sao không nghe máy?”

“Không muốn nghe.” – Tôi hất tay anh ta ra.

Anh ta theo tôi vào phòng làm việc:

“Vương Chí Cương bên Cục xuất nhập cảnh vừa tôi.”

Tay tôi khựng lại một nhịp, rồi vẫn tiếp tục sắp xếp giấy tờ trên .

“Ông ta nói cô đưa Tử Hiên đi làm thủ tục từ quốc tịch?” – Giọng Lam Thế Kiệt bắt đầu run lên. – “Nói đi, không phải thật chứ?”

“Là thật.” – Tôi người lại. – “Từ , nó là người vô quốc tịch.”

Mặt Lam Thế Kiệt lập tức tái mét, rồi chuyển sang đỏ gay:

“Cô điên rồi à? Nó vẫn chỉ là một đứa trẻ!”

“Về mặt pháp lý, nó là con tôi.” – Tôi điềm tĩnh nói. – “Tôi có quyền quyết định.”

“Đ. mẹ cô là đồ điên!” – Anh ta ngờ hất tung trà, ly thủy tinh vỡ tan tành. – “Nó là con tôi!”

cùng cũng chịu nhận rồi?” – Tôi cười lạnh. – “Không còn đổ lỗi hệ thống nữa à?”

Lam Thế Kiệt đi đi lại lại trong phòng như một con thú bị nhốt:

“Tôi hủy thủ tục ! Ngay lập tức!”

“Không hủy được đâu.” – Tôi mở máy tính, kéo lên điều khoản trong Luật Quốc tịch. – “Trừ khi nó có thể nhập quốc tịch một nước khác, còn không… mãi mãi vô quốc tịch.”

“Ôn Tĩnh Đàn!” – Anh ta ngờ bóp cổ tôi, ép tôi vào tường. – “Cô hủy hoại con tôi rồi!”

Tôi khó thở, nhưng vẫn gắng nặn ra một nụ cười:

“Giống như… anh hủy… hôn nhân của tôi…”

Anh ta ngờ buông tay, tôi trượt ngồi xuống đất, há miệng thở dốc.

“Tôi khiến cô phải trả giá.” – Anh ta chỉ thẳng vào mặt tôi. – “Ly hôn? Đừng mơ lấy được một xu!”

“Cứ thử xem.” – Tôi vừa xoa cổ vừa dậy. – “Làm giả văn, biển thủ tài sản chung, bạo lực gia đình, cộng thêm vụ tai nạn của Tô Mộng…”

Mặt Lam Thế Kiệt cứng đờ:

“Tai nạn cơ?”

“Hỏng hệ thống phanh, thật ‘tình cờ’ nhỉ?” – Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta. – “Ngay tuần cô chuẩn bị khởi kiện đòi quyền nuôi con.”

Đồng tử anh ta co lại đột ngột:

“Cô… nói linh tinh…”

“Camera giám sát ở xưởng sửa xe vẫn còn đấy.” – Tôi nói dối. – “Muốn xem thử không?”

Lam Thế Kiệt loạng choạng lùi lại, va vào kệ sách:

“Cô… không có bằng chứng…”

“Vậy thì gặp nhau ở tòa.” – Tôi cầm lấy điện . – “À mà, vụ anh vừa bóp cổ tôi, camera trong phòng làm việc rõ lắm.”

Mặt anh ta trắng bệch như xác chết, rồi ngờ quỳ xuống:

“Tĩnh Đàn… anh sai rồi… xin em đừng làm thế…”

“Muộn rồi.” – Tôi vòng qua người anh ta, về phía cửa. – “Thu dọn đồ đi, mai dọn nhà.”

Cánh cửa vừa mở ra, Ôn Tử Hiên , mặt đầy nước mắt.

Thằng bé đã nghe thấy tất cả.

“Tử Hiên…” – Lam Thế Kiệt hoảng hốt bật dậy.

Ôn Tử Hiên lập tức lưng .

“Tử Hiên!” – Cả hai chúng tôi đồng thời hét lên.

Thằng bé lao ra cửa chính, biến mất trong màn đêm.

Lam Thế Kiệt chộp lấy chìa khóa xe và theo.

Tôi động, hai chân nặng trĩu như bị đổ chì.

Màn hình giám sát trên làm việc hiện rõ: Ôn Tử Hiên về phía cổng sau của khu dân cư.

Tôi cầm điện như một cái máy, lão Trần:

“Giúp tôi tìm một đứa trẻ…”

Sau , tôi ngồi phịch xuống ghế, lần đầu tiên cảm thấy toàn thân run rẩy.

Đứa trẻ đã hỏi tôi rằng người chết có trở thành ngôi sao không…

đây chính nó lại trở thành một đứa trẻ không quốc tịch, không nơi nương tựa.

Tất cả… tôi.

sự trả thù.

sự lạnh lùng của tôi.

lòng hận thù tôi dành Lam Thế Kiệt.

Điện trượt tay tôi, rơi xuống đất. Tôi ôm mặt — lần đầu tiên, tôi bật khóc một đứa trẻ… không phải là con tôi.

Nửa tiếng sau, Lam Thế Kiệt trở về, mắt đỏ hoe:

“Không tìm thấy…”

Tôi dậy:

“Để tôi đi.”

“Cô đi?” – Anh ta bật cười lạnh. – “Không phải chính cô đã đẩy nó đến này sao?”

Tôi không cãi lại, chỉ lấy áo khoác và chìa khóa rồi rời nhà.

Đêm thu đã lạnh cắt da. Tôi lái xe vòng quanh các con đường gần nhà, hạ kính xe xuống, vừa vừa tên thằng bé.

viên, cửa hàng tiện lợi, hẻm nhỏ… tất cả những nơi có thể, tôi đều lục tung lên.

Đến 2 sáng, mệt mỏi rã rời, tôi trở về khu chung cư. Đúng lúc , tôi sực nhớ đến nhà thiên văn học.

Tôi lập tức xe, phóng thẳng đến Trung tâm khoa học.

Tòa nhà đã đóng cửa từ lâu, nhưng ở góc hành lang bên , có một bóng dáng nhỏ bé co ro.

Ôn Tử Hiên.

Nó ôm chặt đầu gối, vùi mặt vào khuỷu tay, vai khẽ run lên từng hồi.

Tôi nhàng đến gần:

“Tử Hiên…”

Thằng bé ngẩng đầu lên, khuôn mặt đầy nước mắt:

ơi… không cố ý…”

Tim tôi thắt lại như bị ai bóp nghẹt. Tôi ngồi xổm xuống trước mặt nó:

“Không cố ý chuyện ?”

không cố ý muốn làm con của …” – Nó nức nở – “Ba nói chỉ có vậy mới được đi học…”

Tôi đưa tay định ôm nó, nhưng nó khẽ co lại.

“Lạnh không?” – Tôi khẽ hỏi.

Nó gật đầu, môi đã tím tái lạnh.

Tôi cởi áo khoác quấn lấy nó:

“Về nhà nhé.”

… đâu còn nhà nữa…” – Nó lí nhí – “Mẹ nói… nhà là nơi có tình yêu…”

Câu nói đâm thẳng vào tim tôi như một nhát dao.

“Vậy… đến nhà trước đã, ấm người nhé?” – Tôi giọng.

Nó do dự vài giây, rồi cùng cũng chìa tay ra.

Tôi bế nó lên — tênh như một chiếc lông vũ.

Trên đường về, nó thiếp đi ở ghế phụ, nơi khóe mắt vẫn còn đọng lại giọt nước mắt.

Dừng lại ở đèn đỏ, tôi nhàng đưa tay lau đi giọt lệ .

Điện sáng màn hình. Tin nhắn từ lão Trần:

“Camera ở xưởng sửa xe đã khôi phục. Đoạn ghi hình quan trọng bị xóa, nhưng kỹ thuật viên phát hiện…”

Tôi không đọc tiếp, tắt luôn màn hình.

Trong gương chiếu hậu, gương mặt say của Ôn Tử Hiên ẩn hiện dưới ánh đèn đường chập chờn.

Nhỏ bé đến thế.

Mỏng manh đến thế.

Và vô tội đến nhường .

5

Cơ thể Ôn Tử Hiên run lên trong vòng tay tôi, trán nóng rực khiến tôi hoảng sợ.

Tôi giẫm mạnh chân ga, vượt đèn đỏ, lao thẳng về phía phòng cấp cứu bệnh viện.

Khi y tá đo nhiệt độ, con số trên bảng điện tử nhảy lên — 39,8°C.

“Từ bao thằng bé sốt vậy?” – bác sĩ vừa kiểm tra vừa hỏi.

“Tôi… không biết…” – giọng tôi khàn đi – “Nó đã ở suốt nửa đêm.”

Bác sĩ liếc tôi đầy trách cứ:

“Trẻ nhỏ mà để ra như vậy? Cô làm mẹ kiểu thế?”

Tôi không phản bác. Chỉ nắm chặt quai túi, móng tay hằn sâu vào lòng tay.

Ôn Tử Hiên lơ mơ, miệng khẽ “Mẹ…”, tay nhỏ chới với trong không trung.

Tôi khựng lại một giây, rồi nắm lấy tay nó.

Ngay lập tức, nó bình tĩnh trở lại, mí mắt khép dần.

Khi Lam Thế Kiệt đến bệnh viện, Ôn Tử Hiên đã được truyền dịch và yên.

“Cô vui rồi chứ?” – anh ta gằn giọng, đôi mắt đỏ ngầu.

Tôi im lặng nhìn đứa trẻ nhỏ nằm trên giường bệnh, hàng mi mảnh của nó hắt bóng xuống dưới ánh đèn, mảnh như sợi chỉ.

“Tôi hủy toàn bộ những thủ tục cô làm.” – Lam Thế Kiệt nghiến răng. – “Rồi tôi đưa Tử Hiên đi đây.”

“Anh định đi đâu?” – cùng tôi cũng cất tiếng.

“Không liên quan đến cô.”

“Nó cần một cuộc sống ổn định, cần được học hành.” – Tôi khẽ nói. – “Với tình trạng vô quốc tịch, nó không thể đi học, không có bảo hiểm y tế, thậm chí không thể sử dụng giao thông cộng hợp pháp.”

Mặt Lam Thế Kiệt tái nhợt rồi chuyển sang xám ngắt:

“Ngay từ đầu cô đã lên kế hoạch rồi đúng không? Lấy Tử Hiên ra để trả thù tôi.”

Tôi không phủ nhận.

“Lạnh lùng.” – Anh ta phun ra hai chữ rồi người ra tìm bác sĩ.

Trong phòng bệnh chỉ còn tôi và đứa trẻ say.

Hàng mi nó vẫn đọng giọt nước mắt. Tôi nhàng lau đi.

Điện rung. Là tin nhắn từ lão Trần.

“Tô Mộng có một người em gái tên Tô Tư, làm giáo viên ở nhà trẻ Đồng Tâm, khu Tây thành phố. Cần số liên lạc không?”

Tôi trả lời: “Cần.”

Ba sáng, cơn sốt của Ôn Tử Hiên mới lui.

Lam Thế Kiệt gục trên ghế. Tôi lặng lẽ ra hành lang, điện Tô Tư.

Chuông đổ thật lâu, cùng cũng có người bắt máy. Giọng nữ đầy cảnh giác:

“Ai vậy?”

“Tôi là Ôn Tĩnh Đàn.” – Tôi nói thẳng – “Vợ của Lam Thế Kiệt.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương