Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2VioWRI3QK
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Trong những ngày đó, ở buổi tiệc, tôi gặp Trần Thao.
bảnh bao, có gia . Ai khen chúng tôi trai tài gái sắc, cặp trời sinh. Giữa những lời tán thưởng ấy, tôi gật đồng ý theo đuổi.
Chúng tôi quen nhau nửa thì Trần Thao cầu hôn. Tôi nhìn , gì đó, nhưng lắc .
cau mày, bị chối liền lộ rõ sự chán ghét:
“Chu Kim Dương, tại chối?”
Tôi khẽ :
“Xin lỗi.”
gằn giọng:
“Biết này thì ngay chẳng thèm chọn ! Uổng phí công sức theo đuổi.”
, quay lưng bỏ đi, phí thêm giây nào trên tôi.
Khoảnh khắc ấy, tôi hiểu ra. cần người “phù hợp” để kết hôn, sinh con.
Còn tôi… tôi đời mình đơn giản dừng ở chuyện gả chồng sinh con.
đó về sau, tôi chối hết tất cả những cuộc mai mối.
Có Tết, trường nghỉ sớm, khu tập thể giáo viên vốn đã ồn ào nay càng vắng lặng.
ngày 29 tháng Chạp, tôi quyết định trở về. Tàu hỏa đổi sang khách, chuyển ôm. Làng đã làm đường, dừng dưới chân núi, tôi men theo lối mòn, dựa vào trí nhớ tìm m/ộ .
Ngôi m/ộ nhiều ai chăm, dây leo khô và cỏ dại phủ kín. Tôi kéo đám dây leo xuống mới thấy được gò đất nhỏ, quỳ xuống, lần lượt bày biện đồ ăn mang theo.
Tôi với thật nhiều, nhưng thời gian quá , bao lời miệng hóa thành câu:
“, con vẫn nhớ .”
Tôi ngồi bên m/ộ, giống như hồi bé, nép vào bia đất ấy. Ngồi , khi tia nắng của mùa đông dần tắt về phía tây.
Có người xách đồ gần, tôi ngẩng , Vương Kiều Minh khựng , giọng mang vài phần ngạc nhiên:
“ về à?”
Tôi hít mũi, hắt hơi cái, bất giác :
“ ông đốt giấy nữa ?”
Ông vừa lấy tiền vàng ra vừa đáp:
“ từng cứu tôi, tất nhiên tôi phải .”
Tôi nhìn từng tờ giấy vàng hóa thành tro, trong lóe lên, buột miệng:
“Sau này ông c/h/ế/t , tôi sẽ đốt giấy ông.”
Động tác ông khựng , nghiêng nhìn tôi, thoáng chốc chẳng rõ tôi đang thật lòng hay nguyền rủa. sau, ông mới đáp:
“Vậy thì cảm ơn nhé!”
Gió nổi lên, cuốn tro tàn bay tung, cháy tia lửa . Tôi đứng dậy, ông rời làng.
Ông lái , tôi ngồi ghế phụ, ngắm hoàng hôn dần buông. Trời tối dần, tôi kìm được hỏi:
“Vương Kiều Minh, ông lấy vợ?”
Ông liếc tôi, thản nhiên:
“ . Tôi là kẻ què, bị người chê , chẳng liên lụy ai.”
“Tướng mạo ông đẹp như , bị chê được.”
Ông bật :
“Chu Kim Dương, hôm nay làm vậy, toàn mấy điều lạ lùng.”
Tôi khàn giọng thì thầm:
“Tôi… bình thường mà.”
“ mà nhiều lời kỳ lạ ?”
“ kỳ lạ đâu, bởi vì… tôi thích ông.”
“Ồ…”
Đèn nhấp nháy, lao ra khỏi đường núi. Hình như trời bắt rơi tuyết.
Và mới đã .