Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4VTsvFzhd3
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Vui vậy sao?”
Thằng bất ngồi ngay ngắn lại, nghiêm túc:
“Mẹ nuôi bảo, có cái này rồi con không còn là ‘con ngoài sổ’ nữa.”
… Điềm sao cái gì kể với trẻ con thế?
đưa một chiếc túi Tả Tả:
“Quà sinh nhật.”
Tôi lấy ra hai cái túi:
“Một mẹ, một chú .”
lập tức nhíu mày, liếc nhìn túi quà Nhiên rồi lẩm bẩm hai chữ:
“Xúi quẩy.”
Tả Tả chẳng hiểu chuyện lớn, quà nào vui vẻ nhận.
Thổi nến xong, thằng chắp tay nhỏ lại, giọng non nớt:
“Con mong con luôn ở ba mẹ.”
Tối , ru Tả Tả ngủ xong, ôm tôi đứng trước cửa sổ:
“Anh nghĩ rồi, để Nhiên làm phù rể đi.”
Tôi quay lại từng chút một:
“Anh nhỏ mọn vừa thôi.”
Bàn tay ấm áp đặt má tôi, tôi nghe rõ giọng nói có tiếng :
“Thôi rồi, không đùa nữa, gửi thiệp là .”
Tôi tựa hắn, mũi ngập mùi hương quen thuộc năm xưa.
là hoài niệm.
Dù là đồ vật, hay là… tôi.
18
đám cưới, quà mừng Nhiên đến, nhưng không.
vẻ mặt đắc ý như tiểu nhân đắc chí:
“ ngay hắn không dám tới.”
Tôi nhắm lại:
“Anh kiềm chế chút, đang trên sân khấu đấy.”
kia, Tả Tả mặc vest bảnh bao, đứng trước MC.
Giọng non nớt vang rõ ràng dưới sự hướng dẫn:
“Bây giờ, mời chú rể hôn cô dâu!”
Vừa dứt lời, thằng chạy lon ton tới, định tận chứng kiến.
hôn tôi đồng thời đưa tay che con:
“Không hợp tuổi thiếu nhi đâu, ngoan nào.”
Tả Tả tức tối giậm chân:
“Tối nay con ngủ với mẹ, không ba giường nữa!”
19
Du Du có lẽ sẽ mãi không tôi đã bắt thích cô ấy khi nào.
là một ngày hè, trời nắng gắt.
khuôn viên trường có một con gọi là “sư huynh ” đang tản bộ.
Chính lúc , tôi đã ghi nhớ hình ảnh cô gái ấy.
Cô ấy cầm theo một túi thức ăn , ngồi xổm cạnh bồn hoa, miệng thầm lầm rầm:
“Sư huynh, ăn xong chỗ này phải phù hộ em không bị rớt môn nhé.”
Tôi cúi bật , bạn cạnh hỏi tôi gì, tôi hất cằm về phía cô ấy:
“Cô gái kia đáng yêu thật.”
Bạn tôi :
“Sao? xuân trỗi dậy rồi hả?”
Tôi đấm một cú vai cậu ta:
“Đừng nói linh tinh.”
Không câu nói bâng quơ cậu ta lại trở thành định mệnh.
, hình ảnh cô gái nhỏ ngồi ăn cứ thỉnh thoảng lại xuất hiện tôi.
Nhưng không kỳ vọng gì chuyện sẽ gặp lại.
đến một lần tình cờ trường tổ chức hoạt động, cô ấy là phụ trách chính.
nhỏ tràn đầy năng lượng.
Kể , tôi bắt không thể kiểm soát bản thân muốn đến gần cô ấy. Sau này chúng tôi ngày càng thân, rồi cứ thế ở nhau.
Tôi không dám để cô ấy về hoàn cảnh gia đình mình, sợ cô ấy cảm thấy khoảng cách rồi muốn lùi bước.
Vì dù cô ấy nhìn có vẻ mạnh mẽ, nhưng đôi lúc lại rất nhạy cảm, bất an.
Điều bắt nguồn việc cô ấy sống một gia đình đơn thân, không có đủ chỗ dựa.
Về sau, sinh nhật tôi, cô ấy tặng tôi một đôi khuy áo, tôi rất thích.
Ánh coi thường và những lời châm chọc xung quanh, tôi đều lờ mờ nhận ra.
Nhưng thấy cô ấy chẳng để tâm, tôi không bận .
Tôi không cô ấy lại âm thầm kế hoạch chia tay.
Đêm , cô ấy bất chủ động nhào tôi, vừa ngại ngùng vừa can đảm, như một đoá hoa đang bung nở.
Tôi cứ tưởng khi đã có nhau rồi sẽ không còn mất nhau nữa, nào sáng sau tỉnh dậy, cô ấy đã biến mất không chút tin tức.
Tròn năm năm, may sau cùng tôi vẫn lần ra dấu vết cô ấy.
cô ấy quay về, còn mang theo một đứa bốn tuổi.