Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8KgbUSTSUf
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Gần như ngay lập tức hiểu nhầm.
Tôi kịp giải , Chu đã lặng lẽ lăn xe biến mất.
Trong đầu rối như mớ bòng bong, chẳng hơi đâu đi lo Chu.
Mãi đến tối, nằm trên chiếc giường êm ái, đầu óc dần bình tĩnh lại, tôi mới nghiêm túc nghĩ về chuyện Chu thành thế rốt cuộc vì sao.
Giữa tôi và cậu ấy rốt cuộc vướng mắc chuyện ?
Trong của Tiêu cậu ta rốt cuộc nhìn thứ khiến mình phát điên?
Tại sao chỉ tháng trước lễ cưới lại lao ngoài phóng xe liều mạng rồi tự biến mình thành thế ?
Theo mấy bình luận nói thì cậu ấy tôi đến phát điên.
Cái gọi “bạch nguyệt quang” trong miệng chỉ trò chọc tức tôi.
kịp nghĩ sâu hơn, đám bình luận trong đầu lại ầm ầm nổ tung.
【Nam chính cầm cái ngủ ren lần trước nữ chính để quên kìa!】
【Ê ê ê, hắn giấu cái ở đâu vậy trời!】
【Wao, nhìn mặt ta sắp nổ tung luôn.】
【Nữ chính số hưởng thật đó nha.】
【Đang xem mà lửa bốc bụng luôn!】
【Hỏi lần nữa!!! Tụi bây xem bản nào mà xem được mấy cảnh !!】
Đọc mà nổi hết cả da gà.
Chu cầm cái ngủ của tôi làm ?
Tôi bật dậy ngay tắp lự như cá chép.
Rón rén lẻn cậu ta, nghe thở dồn dập đứt quãng vọng từ tắm.
Từ khe cửa hé, tôi bàn đầy gân xanh của ta đang nắm chặt chiếc ngủ ren tôi bỏ quên, không ngừng vuốt xuống.
!
Mặc dù chúng tôi từng làm những chuyện thân mật hơn, khoảnh khắc đó tôi vẫn đỏ bừng mặt.
“ .”
Người trong tắm đột ngột gọi tên tôi.
Làm tôi giật nảy, đứng hình như bị đóng đinh tại chỗ.
“Tại sao ghét tôi.”
“Tại sao gửi tôi! Rõ ràng người từ nhỏ đến lớn ở bên cạnh em tôi!”
?
Tôi sững người.
Tôi khi nào gửi Tiêu?
“Tại sao không tôi! Tại sao không tôi hu hu hu hu!”
kịp phản ứng thì ba giây sau, khóc như ấm sôi lại vang .
Tôi: ……
Bốp!
Nghe như tự tát.
“Đồ giả vờ! Sao phải nói ngược với !”
Bốp!
Lại thêm cái không rõ giáng ở đâu.
“Đồ què! làm sao được kẻ tàn tật như mày!”
Bốp!
Lần rất khẽ.
“Đồ vô dụng! không muốn làm vì mày vô dụng!”
Lặng thinh hai phút.
Trong tắm bỗng vang rú sắc nhọn.
“Dù sao không tao, chết xong!”
Rầm .
Xe lăn đổ kềnh.
Chu té nhào xuống sàn, ngẩng đầu vừa đúng lúc bắt gặp tôi đứng ngoài cửa.
9
Tôi giả vờ như nghe hết mớ lảm nhảm của cậu ta.
Sờ sờ vành tai nóng ran, lúng túng quanh quẩn trong .
“Tôi để quên đồ trong cậu, lấy chút.”
Đảo vòng, phát hiện ngoài chuyện ép cậu ta làm thì tôi chẳng để lại cả.
Bất đắc dĩ, tôi giật phắt luôn chiếc ren trong cậu ta.
“Lấy cái thôi.”
Vừa định quay lưng đi.
Giọng Chu yếu ớt vang sau lưng.
“, có thể đỡ tôi dậy không?”
Đến gần mới đống chai rượu lăn lóc sau lưng cậu ta, mùi cồn nồng nặc xộc mũi.
Cái thằng què lén uống rượu.
Uống không ít.
Tôi vươn tính đỡ.
Ai dè cậu ta gắng hết sức lùi lại, kéo hai cái chân dài lê trên sàn.
Gương mặt in hằn dấu , đỏ ửng, ánh đầy đề .
“Cô phụ nữ, đừng chạm tôi.”
Nói rồi lại giật phắt ngủ trong tôi về, đỏ hoe trừng tôi.
“Đồ biến thái! Cướp vợ tôi làm !”
Tôi: ?
Tôi nhìn cậu ta, chắc say lắm rồi.
cậu ta định bò về phía bồn cầu, tôi tóm cổ áo kéo ngược lại.
“Cậu ngoài tôi có vợ nào khác hả?”
Vừa thốt miệng, tai lại nóng bừng.
Bao năm cưới nhau, dù có làm dữ dội đến mấy từng buông lời gọi kiểu mờ ám như vậy.
Chu mặc tôi túm lấy, đôi mờ hơi nhìn tôi chằm chằm lúc rồi ngừng giãy giụa.
Giây sau.
Ấm sôi lại về.
Chu bổ nhào ngực tôi, khóc như mưa, mũi tèm lem.
“Tại sao gửi tôi! Tại sao không tôi! Tại sao ghét tôi mà chịu cưới tôi!”