Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3fulujWJsj

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 7

“Tôi chưa ăn xong, đợi tôi với.”

Tôi quay , hơi ngạc nhiên.

“Tôi đi đón anh Tiêu ở sân bay, chân anh bất tiện, theo làm gì?”

Cạch.

Đũa Lâm rơi xuống.

Mặt anh không tin nổi, giọng lập tức cao lên bậc.

chỉ nhớ hôm là ngày anh ấy hả?”

“Chứ không ?”

lẽ quên hôm là…”

Lâm vịn xe lăn, tức đến mức gần muốn bật dậy.

Câu nói nghẹn .

Anh quay mặt đi, giọng cứng nhắc.

“Không gì. đi đón anh tôi đi, chúc người trăm năm hạnh phúc.”

“……”

Vô lý thật sự.

【Anh trai giả vờ câm à, nói đi chứ! Hôm là ngày anh phục hồi tập vật lý trị liệu đó!】

【Trước đây toàn nữ đi cùng mà, bình thường đâu quên.】

【Nữ mau dỗ ảnh đi, sắp vỡ vụn rồi kìa.】

【Dỗ cái gì! câm lì không xứng được yêu!】

【Cảm giác nữ đi là nam ấm nước sôi.】

【Tiểu tử chỉ biết , phước phần sạch .】

7

Thật tôi đâu định chạy sân bay đón Lâm Tiêu.

Công ty gần đây bận ngập , rảnh xã giao, đạp ga thẳng tới công ty .

Giới thiệu qua loa thứ với Lâm Tiêu xong, tôi đưa tập tài liệu cho anh.

“Anh, đây là dự án trọng điểm của nhà họ Lâm hiện tại. Anh xem thử, gì không hỏi em.”

Anh nhận lấy, tìm đại một chiếc bàn ngồi xuống.

thở nhẹ nhõm, định rót ly nước.

Điện thoại trên bàn bỗng rung bần bật không ngừng.

Mở khoá, tin nhắn lộp bộp nhảy .

giả vờ: 【Đón anh tôi chưa?】

giả vờ: 【Ba tiếng rồi chưa ?】

giả vờ: 【 thêm nửa tiếng, không nhắn cho tôi?】

giả vờ: 【Nhắn đi.】

giả vờ: 【 không phải đang hẹn hò với anh tôi đấy chứ?!】

Tin mới nhất hiện lên đã bị thu hồi ngay.

giả vờ: 【 bị nhân cách thứ chiếm thân thể, đừng trả lời.】

Vẫn cái kiểu giả vờ cứng cựa mọi khi.

Tắt màn hình, tôi vẫn không cái bình luận nói Lâm kỳ lạ là vì kéo theo Lâm Tiêu.

Từ nhỏ tới lớn tôi và Lâm Tiêu gặp nhau đếm trên ngón .

Danh nghĩa thanh mai trúc mã, nhưng giữ khoảng cách lễ phép.

lẽ Lâm Tiêu cũng âm thầm tôi?

anh em họ giấu tôi bí mật gì chăng?

Nghĩ mãi thấy ngứa ngáy.

Tôi quyết định hỏi thẳng.

Nhìn Lâm Tiêu đang chăm chú đọc tài liệu, tôi đưa ly nước cho anh, mở miệng .

“Anh em không?”

Lâm Tiêu run lên.

Nước trà đổ thẳng vào đũng quần.

Mặt anh gần vỡ vụn nhưng vẫn cố giữ vẻ nghiêm túc.

“Anh không sở cướp vợ em trai.”

Ủa gì vậy.

Tôi cũng không anh mà.

“Em thấy quan hệ người năm lục đục, liên quan gì đến em không?”

Tôi trầm ngâm, Lâm Tiêu dè dặt mở lời, run bị Parkinson, sợ mình là kẻ phá hoại hạnh phúc của tôi và Lâm .

“Em xem anh gì công ty, óc đần, từ nhỏ biết dỗ con gái, quan trọng nhất là… anh bất lực.”

Lâm Tiêu nói xong, nhìn tôi đầy căng thẳng.

Hả? Tôi phì cười.

“Không phải, anh lầm rồi, em cũng không anh, không cần tự hạ thấp bản thân vậy đâu.”

Anh thở phào nhẹ nhõm.

chốc nhíu mày.

“Nhưng năm đứa làm lễ đính hôn, đúng là chuyện hơi kỳ lạ.”

“Năm đó lúc em chọn người đính hôn, nó từng tìm anh thư phòng. Nghe bà quản gia kể lúc đi vui vẻ lắm, sau đó mưa.”

“Anh từ phòng bước thấy sách vở rơi đầy đất, lẫn theo một bức thư tình hồi cấp 3 của em gửi anh.”

“Rồi nó đi đua xe, tai nạn gãy chân.”

8

Mang theo đầy bụng nghi vấn nhà.

Lâm ngồi xe lăn chờ sẵn trước cửa, thấy tôi với Lâm Tiêu cùng lập tức đẩy bánh xe nhanh hơn.

….”

Chữ bật cứng đờ.

Ánh mắt anh khóa chặt trên người Lâm Tiêu.

“Anh, quần anh ướt thế?”

Tùy chỉnh
Danh sách chương