Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/5VMQ6ZmPXn
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Chẳng bao lâu, tiếng động lớn khiến hàng xóm trên dưới đều chú ý.
trực tiếp báo .
lén liên lạc Hứa .
10.
Bốn mươi phút sau.
Đồn gần khu tập thể.
Tôi nhìn bị tay ngồi trên ghế sắt.
Chỉ cảm thấy hết nói nổi.
Trong đồn, mấy đang quát mắng anh:
“Bất kể vì lý do gì, xông vào nhà khác là phạm pháp!”
“Anh còn dùng búa đập cửa nhà ! Cảng Thành các anh đều cực đoan vậy sao?”
Tôi day trán nhìn .
chắc anh không hề nghe lọt tai.
Giờ phút này, anh mắc bệnh, chỉ chăm chăm nhìn tôi không rời.
Vài giây sau, ký toàn bộ giấy tờ.
Đứng dậy nói:
“ , không sao cả, cửa nhà khu tập thể tôi sẽ cho xử lý, chúng đi thôi.”
lập tức đứng bật dậy, tiếng tay vang lên chói tai.
Anh lạnh lùng nhìn , âm trầm:
“Đừng tưởng tôi không anh đang nghĩ gì, anh đừng quên, tôi và vẫn chưa ly hôn.”
lộ ra vài phần lưu manh, khẽ cười khẩy, nhướng mày:
“Sắp , tôi đợi .”
Tôi giật giật khóe mắt.
Nhìn mấy bên cạnh dựng tai hóng .
Không nhịn nghiến răng:
“Đủ , im hết cho tôi!”
Nói liền xách túi quay bỏ đi.
nhấc chân định đuổi theo, lại bị tay giữ chặt.
Tiếng va vào nhau lạch cạch.
Anh quay sang nhìn mấy đang hóng .
Khuôn mặt lộ rõ “?”
vội vàng giúp anh mở tay.
Trong chớp mắt.
đã nhanh chân hơn, đuổi theo tôi ra ngoài.
Mãi đến khi tới quảng trường nhỏ gần khu tập thể, tôi mới dừng bước.
Lúc này, ánh mặt trời vô cùng rực rỡ.
Gió xuân tháng tư ấm áp phả đến.
Nhìn thấy bước tới.
Tôi bảo đi chỗ khác chờ tôi.
tặc lưỡi, chút ấm ức:
“Hứa , cô không định quay lại đấy chứ? Tôi không đồng ý đâu. Hơn nữa, tôi chỉ một mình ở Kinh Châu, đi đâu bây giờ?”
Tôi nhìn dáng vẻ chua ngoa cà khịa của .
Không nhịn đấm hai cái, bật cười:
“Đi ra xe bên cạnh đợi đi, đi đâu nữa.”
nhìn tôi, trong mắt thoáng hiện chút căng thẳng, truy hỏi:
“Cô nói sẽ đi tôi đúng không?”
sợ tạo áp lực cho tôi, lại giải thích:
“Ý tôi là, cô nói sẽ đi ăn tôi đúng không.
Hứa , tôi đói .”
Tôi nhớ lại đêm ở nghĩa trang hôm đó, tôi nói vậy.
, tôi đói .
Tôi gật đầu:
“Ừ, nói chúng đi ăn, không?”
lẽ là điệu dỗ dành trẻ con của tôi khiến nghe ra .
mỉm cười, rốt cuộc đi về phía xe.
Mà nhìn tất cả này, sắc mặt tái nhợt.
Dù đang ở dưới nắng gắt, một con quỷ chui lên từ nước.
chật vật, khó coi.
Anh im lặng mấy giây, thấp nói:
“ , theo anh về đi.”
Tôi lắc đầu, tĩnh:
“ , hôm nay sẽ nói rõ ràng anh một lần.”
11
đã tôi định nói gì.
Anh mím môi, giành nói trước tôi: