Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4VTsvFzhd3
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
1.
Hai tháng trước nhật tôi, nhân lúc có tí men, Trần Yến Hoài đưa tôi tới khách sạn.
Mặc tôi bị đến tháng đột ngột nên chưa làm “chuyện ấy”, nhưng cũng đủ xem như mối quan hệ tiến thêm một bước lớn.
Tôi là người lạnh lùng, trước chỉ biết học. Anh ấy theo đuổi tôi hai , yêu nhau hai nữa, tôi càng lúc càng phụ thuộc vào anh.
cái đêm suýt “vượt rào” đó, tôi đầu thấy mình muốn gần anh .
Nhưng tôi nhanh chóng nhận ra, dạo này anh hầu như trả lời tin nhắn của tôi.
Ban đầu tôi không nghi ngờ gì – vì tình cảm anh dành cho tôi trước đó, ai nhìn cũng thấy.
Tôi chắc anh chuyện gì .
Vì vậy, tôi từ chối tiệc chào đón tân viên học, taxi đến anh xem sao.
Tôi biết mật mã anh – hồi mới yêu, chính anh ép tôi nhớ.
Tôi mở cửa quen tay, trong phòng khách không có ai. Lên lầu hai thì thấy cửa phòng làm việc khép hờ, có người đang nói chuyện.
lúc đó, tôi nghe được hết.
Trần Yến Hoài đang bàn chuyện chia tay tôi bạn thân – Phạm Gia Minh.
Anh ngậm điếu thuốc, giọng lười biếng:
“Hồi đó học chung chỉ vì thấy con bé học giỏi, cái lạnh lạnh ngầu ngầu đó làm tao mê.”
“Nhưng nhật, thấy nó dưới ánh đèn, tao mới nhận ra… nhìn chán chết.”
“Không hiểu sao hồi đó tao lại nghiện con nhỏ đó như nghiện thuốc phiện.”
Phạm Gia Minh không phản bác gì, chỉ cợt:
“Ai mà biết được, chắc mày muốn đổi khẩu vị.
Từ bé đến lớn mày toàn hotgirl như minh tinh, mắt mày nhìn mỏi rồi. kiếm con bé xấu xấu học giỏi chơi đổi gió cũng không lạ.
Mà ít ra mày tỉnh lại rồi còn gì.”
Trần Yến Hoài hít một hơi thuốc:
“. Suýt nữa tao ngủ nó rồi. Mà lại, nó mà dính vào rồi là bám cả đời luôn á. Kinh thật.”
“Thôi, cứ nó một thời gian không liên lạc, cho nó tự phát điên lên rồi chủ động chia tay, đỡ phiền.”
Nói xong, anh còn rùng mình như thể thoát khỏi điều gì đó rất kinh khủng.
Tôi đứng ngoài nghe, đầu ong ong như bị búa bổ.
Bố tôi từng ngoại tình, nên từ nhỏ tôi có mấy niềm tin vào đàn ông.
Tôi học chăm chỉ cũng là vì muốn ra nước ngoài, tự sống, tự lo cho bản thân, khỏi cần ai.
Là Trần Yến Hoài – người con giàu, đẹp trai, thông minh, kiêu ngạo – chủ động tiếp cận, theo đuổi tôi không ngừng nghỉ.
Bạn thân tôi còn bảo: “Chắc là thật lòng đó, cậu ấy khác mấy đứa con trai khác.”
Tôi tin. trở thành trò .
Tôi từng mình sẽ ở anh lâu dài. Trong khách sạn đó, khi anh ôm tôi thì thầm gọi “bé yêu”, tôi còn xúc động muốn khóc.
Vậy mà , anh lại chê tôi xấu.
Quả là cú tát vào mặt.
Tôi không làm ầm lên. Tự trọng không cho phép.
Lặng lẽ đóng cửa, quay người bỏ đi.
Tôi đi bộ ba cây số, tới trạm xe buýt mới ngồi xuống.
Chân thì mỏi nhừ, tim thì như bị ai cứa.
Trời đầu mưa như trút nước – “tâm trạng nhân vật chính”.
Phía kia đường, loa phát nhạc lớn, ngay đoạn:
“Cứ cơn mưa này đổ xuống hết đi, anh không nhìn thấy em đang khóc.
Hãy kết thúc mọi thứ – người ích kỷ là anh…”
Hay đấy. Kết thúc thì kết thúc.
Trần Yến Hoài, anh muốn chấm dứt? Tôi cho anh toại nguyện.
không chỉ là chấm dứt – tôi chấm dứt cho thật ngầu.
sao thì bộ não đạt 702 điểm của tôi cũng không nên lãng phí vì một tên như anh.
2.
Ngày , anh ta không nhắn gì cho tôi.
Chắc là một phần trong “kế hoạch đá không lại dấu vết” của anh ta.
Nhưng tôi không còn là tôi của trước kia – ngồi đợi người ta liên lạc.
Tôi gỡ ghim đoạn chat Trần Yến Hoài, đổi luôn ảnh đại diện đôi.
đổi xong, anh ta nhắn tới ngay:
“?”
“Em đổi avatar à?”
Tôi không thèm trả lời.
Anh ta thấy tôi không phản hồi, cũng im luôn.
Tôi ẩn luôn cả bảng tin của anh, rồi mở kế hoạch học tập ra chỉnh sửa lại.
Trước vì yêu mà tôi dành thời gian cho hẹn hò, đến mức bỏ cả buổi huấn luyện nhóm, khiến thầy không hài lòng.
không cần vì ai mà hy nữa.
Tôi dồn lịch ôn thi luyện thi đấu đến mức kín mít, rồi taxi tới phòng luyện tập.
Trong đó có mấy anh khóa trên, còn có một người mới – quay lưng lại nên chưa nhìn rõ mặt.
Tôi bước vào, anh Song Hoa gọi lớn:
“Ê sư muội, mau lại làm quen người mới nè!”
“ là Chu Tuấn – tân viên khoa IT, mới mà đoạt giải vàng cuộc thi quốc gia ngoái. Điểm còn cao em! Hai người nhau cao thủ cao thủ luôn. Nào nào, chụp tấm hình kỷ niệm cái nào!”
Chu Tuấn nhỏ tôi hai tuổi, nhưng cao ráo, mặt mũi cực kỳ sáng sủa – “trai đẹp hủy diệt”.
Tôi thầm : trẻ con có gen tốt được ăn uống đầy đủ, là đời đời trước.
Đang thì cậu ấy chìa tay ra – ngón tay dài, thon, rất nhã nhặn.
“Chào chị, em là Chu Tuấn, nghe danh chị lâu.”
“Khách sáo rồi. Gọi chị là Bội Du được rồi, em giỏi lắm đó nha.”
Tôi nói thật lòng. Cuộc thi máy tính toàn quốc vốn toàn cao thủ, Chu Tuấn mà điểm còn cao tôi thì rõ ràng là vượt trội.
Thấy anh Song Hoa như hoa nở, chắc còn đang cố nói giảm nói tránh nữa.
Tổ chúng tôi, tương lai rộng mở rồi.
Cũng tốt. Tình yêu tệ hại, nhưng sự nghiệp khởi sắc – cũng là một loại hạnh phúc.
Tôi nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, cùng Chu Tuấn các anh tiếp tục lao vào luyện tập.
Làm việc chung cả ngày, tôi nhận ra cậu ấy thực sự xuất sắc.
Tuy nhỏ tuổi nhưng cực kỳ điềm tĩnh, xử lý tình huống khó cũng rất bình thản, hề hoảng loạn.
Trên đường về, hai chúng tôi cùng đi xuống cầu thang.
Chu Tuấn ôm sách, cúi đầu nhìn tôi:
“Chị Du.”
“Hử?”
“Thật ra em ý chị lâu rồi.”
“Hả?”
“Có thể hơi đường đột… nhưng em muốn hỏi, chị còn đang có bạn trai không?”
3
Cậu ta hỏi một câu rất hay, khiến tôi thời không biết trả lời sao.
Ngẫm một lúc, tôi đáp:
“Có chứ, nhưng sắp chia tay rồi.”
Chu Tuấn liếc nhìn tôi một cái:
“Vì sao lại chia tay?”
Tôi nhún vai:
“Anh ta chê chị xấu.”
“Chị không xấu đâu.”
“…Cảm ơn em.”
Thật ra tôi cũng không có vấn đề gì ngoại hình của mình, nhưng muốn bàn chuyện nhan sắc một “em trai” mới quen.
khi tạm biệt vội vàng, trên đường quay về ký túc xá, tôi Trần Yến Hoài.
Anh không đến tìm tôi. Anh đến đón một cô em học dưới đi chơi.
Cô ấy tôi biết – tên là Thư Nhiễm, viên khoa múa ở phòng cạnh, xinh đẹp như minh tinh.
Thư Nhiễm mặc váy xinh, tung tăng chạy xuống lầu, nhảy chân sáo đến trước mặt Trần Yến Hoài. Hai người đứng cạnh nhau sáng rực như áp phích quảng cáo.
trong toà này ai cũng biết Trần Yến Hoài là bạn trai tôi,
nhưng cảnh tượng đó khiến bao người trầm trồ.
Tôi đứng giữa đám đông, nhìn họ dần đi xa.
Thư Nhiễm mặt mày e ấp, đến trước cửa xe thì bất ngờ nắm lấy ngón tay Trần Yến Hoài.
Anh chút hoảng hốt, chỉ khẽ cong môi, nửa miệng.
Rồi quay đầu lại – ánh mắt chạm tôi.
Khoảnh khắc đó, ánh mắt anh thoáng qua vẻ sửng sốt,
dường như muốn gạt tay Thư Nhiễm ra, nhưng lại đột ngột dừng lại.
Tôi cứ đứng yên nhìn anh.
Trần Yến Hoài, anh sẽ làm gì ?
Nếu anh chạy đến xin lỗi, có lẽ… chúng ta còn cơ hội.
Tôi không khỏi có chút chờ mong, nhưng rồi lại thấy mình thật nực .
Quả nhiên, giây tiếp theo, anh quay người bỏ đi, không hề ngoái lại.
Mắt tôi cay xè, cổ họng như nghẹn lại, ghen tuông trào lên từng đợt.
Về tới ký túc xá, các bạn cùng phòng đều có vẻ muốn nói lại thôi.
“Bội Du, cậu nãy có nhìn thấy…”
“Có.”
Tôi cố nén nước mắt, gượng .
Nhìn các cô gái trước mặt bằng ánh mắt buốt giá.
“Tớ thấy rồi. Tớ sẽ tự giải quyết.”
Một cô bạn thở dài.
“Ừ, thế thì tốt… tụi này thật sự không biết nên mở lời thế nào.”
“Thật ra Thư Nhiễm bạn trai cậu cũng không mới nay đâu,
chỉ là trước kia họ lén lút… chưa từng công khai như vậy.”
“Nói thật chứ, Trần thiếu gia có giàu đến đâu,
cũng không thể nhục mạ người khác như vậy được.
Cậu sao cũng là bạn gái công khai của anh ta.”
Mấy bạn cùng phòng thay tôi tức giận, nhưng trong giọng nói phảng phất sự cam chịu.
Họ đều cảm thấy, điều kiện của Trần Yến Hoài, chuyện anh ta thay lòng cũng là điều dễ hiểu.
Tôi né tránh ánh mắt ái ngại của họ, bước vào phòng tắm.
Nước lạnh xối thẳng xuống đầu, khiến tôi dần tỉnh táo lại.
Tối đó, Trần Yến Hoài không gửi bất kỳ tin nhắn nào.
Tôi đau đầu như búa bổ, uống thuốc cảm rồi thiếp đi trong mê man.
Sáng , tôi sốt đến 38.5 độ.
3
Là Chu Tuấn phát hiện ra tôi có gì đó không ổn.
Ban đầu cậu ấy đang gõ bàn phím, nhưng cứ liên tục liếc nhìn về phía tôi.
Đến lần thứ thì đứng dậy đi đến, đưa tay sờ lên trán tôi.
“Chị Du, chị sốt rồi.”
Tôi biết. Sáng nay mũi nghẹt cứng, đầu đau như kim châm – chắc chắn trúng gió.
Nhưng tôi cố tình hành xác, quyết lết tới phòng luyện tập.
Các anh khóa trên đều đi ăn, chỉ còn mỗi Chu Tuấn ở lại.
Cậu ta sa sầm mặt, quyết kéo tôi tới phòng y tế.
Tôi cáu bẳn:
“Không đi. Chị không sao.”