Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2VioWRI3QK
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
6
Trên đường về, Trần Yến Hoài tâm trạng nặng trĩu, cả người bất an.
Anh liên tục mở điện thoại – làm đúng cái việc mà dạo gần đây anh hay làm nhất:
Bấm vào khung chat Lê Bội Du.
đó, ảnh đại diện đã đổi.
Không có một tin nhắn mới nào.
Anh lại lướt sang trang cá nhân – trắng trơn.
Bội Du vốn không hay đăng bài, lần gần nhất là sinh nhật anh.
Hôm đó, cô hiếm hoi chia sẻ một bức ảnh người nắm , kèm chú thích:
“ anh đi hết đường .”
lúc quen nhau, cô luôn là người bình tĩnh, nhàn nhạt, không quá vui cũng chẳng quá buồn.
Trần Yến Hoài nhỏ tính tình bốc đồng, nghịch ngợm đến mức người nhà cũng phát sợ.
Chính sự tĩnh lặng như mặt hồ Bội Du khiến anh mê mẩn, tò mò muốn biết dưới lớp mặt hồ đó là gì.
khi sự quen thân, khi hái được “quả ngọt” ấy rồi…
Anh mới phát hiện – thì ra cũng chỉ đến vậy.
Hóa ra, Bội Du cũng là người bình thường như bao người.
Cũng biết buồn vì điểm thi kém.
Cũng mệt mỏi vì bố mẹ cãi vã.
Cũng vì một tin nhắn lỡ mà lo âu bất an, giận dỗi vu vơ.
Leo được ngọn núi mù sương, mới phát hiện ra đằng lớp sương ấy – chẳng có gì đặc biệt.
Thế nên Trần Yến Hoài quyết tâm chia .
Anh không muốn sống cả đời bên một người quá “an phận thủ thường”.
nghĩ lại, đeo đuổi năm mới có được, cứ thế buông … lại thấy tiếc.
Thế là kéo dài mãi, đến khi Bội Du dần nhận ra có gì đó không đúng.
ra anh biết, giữa cô và nam sinh kia chẳng có gì.
Bội Du là kiểu người cổ lỗ, óc chỉ toàn bài vở, chẳng chứa nổi mấy trò yêu đương tào lao.
khi tận thấy cô mặc áo dây, cười rạng rỡ đi bên người khác –
lòng anh lại nghẹn.
Trần Yến Hoài tự an ủi mình:
Chỉ là cảm giác chiếm hữu. Là không cam lòng thôi.
Chờ thêm một thời gian nữa là quên được.
Anh quay sang, nhắn tin hẹn Thư Nhiễm đi suối nước nóng ở ngoại ô –
mai đường.
lúc đó, Thư Nhiễm đang gửi lời mời kết bạn Lê Bội Du.
Miệng còn cười toe toét nhìn anh:
“, nghe anh hết.”
7
Tôi nhìn lời mời kết bạn trên điện thoại, lặng lẽ nhấn xác nhận.
Thư Nhiễm đăng bài mới trên trang cá nhân:
“Đi thôi~ Trần thiếu đi suối nước nóng nào~”
Cô ta ngồi ghế phụ, dựa vào gối tựa hình hoạt hình, phía đặt một thỏ bông.
Dòng caption đính kèm:
【Ai đó , em ngồi một mình ở ghế phụ trông cô đơn quá, phải tìm bạn đi ~ hí hí】
Người đang lái xe – quá quen thuộc.
Tôi nhìn vài giây rồi tắt ảnh.
Chu Tuấn nhắn đến:
【Chị Du, chị ổn chứ?】
【Ổn, không sao đâu.】
【Thầy chúng ta mai đi N thành phố dự thi, nhớ chuẩn đồ đạc nha.】
【, mai gặp.】
Tôi thu dọn laptop, quần áo,
nhìn tủ đồ vẫn còn mấy cái váy mà Trần Yến Hoài từng tặng,
liền lấy túi, nhét hết vào rồi gọi xe đến căn hộ anh ta.
Có vẻ Trần Yến Hoài đi gấp, nhà vẫn dọn dẹp gì.
Sofa bừa bộn đồ gái:
Tất dài, bảng phấn , lông mi giả, cả một cái bra ren.
Chiếc gối ôm nhỏ tôi tặng anh, vứt dưới sàn, dính dấu giày.
Tôi mang túi quần áo bỏ vào phòng dành khách – có vẻ là phòng Thư Nhiễm đang ở.
Cảm xúc lòng khó tả, tôi chỉ lặng lẽ đóng cửa lại.
đó tôi gom hết những món đồ tôi đã tặng, đã dùng căn nhà vào túi.
định rời đi, điện thoại bỗng đổ chuông.
Trần Yến Hoài – đã lâu lắm rồi mới chủ động liên lạc.
“Anh xem camera, thấy em tới.”
“, lấy ít đồ thôi.”
“Em đang cầm cái gì vậy?”
“Cái gối ôm đó. Bẩn quá rồi, định vứt.”
Trần Yến Hoài khựng lại một chút:
“Đừng vứt. Dùng được mà.”
Tôi ngắt lời:
“Dính dấu giày. Em nhớ anh sạch sẽ mà, bẩn thế chắc anh cũng chẳng cần.”
ra người sạch sẽ là tôi –
chỉ là tôi kiếm anh một cái cớ tử tế.
Cả đều hiểu rõ.
Trần Yến Hoài im lặng một lúc lâu, mới tiếng:
“Anh… chờ anh về, mình nói chuyện nhé…”
“, được.”
Chẳng cần nói rõ, cả đều hiểu –
là muốn nói lời chia .
lòng tôi chỉ còn lại cảm giác trống vắng.
lúc phát hiện anh thay lòng, đau đớn, hụt hẫng, đến hiện tại…
tính ra, cũng chỉ mới một tháng.
người giỏi phục hồi.
Tôi cũng không khỏi ngạc nhiên – vì chính mình.
8
Hôm , tôi và Chu Tuấn khởi hành đến thành phố N.
Đây là cuộc thi cấp tỉnh, và chúng tôi dễ dàng giành được giải nhất số điểm áp đảo.
Kết thúc thi đấu, tôi xung phong dẫn ấy đi dạo quanh thành phố.
Khi đi ngang qua Trường Trung học số 1 N thành phố, tôi hào hứng chỉ trỏ:
“Ê nhóc, em biết không? Đây là trường cấp ba chị đó!”
Chu Tuấn đút vào túi, mỉm cười nhạt:
“, em cũng từng học ở đây.”
…Ủa?
Xạo quá vậy trời?
Tôi nhớ rõ Chu Tuấn được tuyển thẳng Trung học số 1 Kinh Tây mà?
ta nhún vai:
“Em học ở đây mấy tháng , rồi mới chuyển sang Kinh Tây.”
À, thì ra là thế.
Chu Tuấn nhếch môi như cười như không, đi nhanh phía tôi một bước.
Đến chỗ bảng tuyên dương, ấy chỉ vào ô cửa kính:
“Chị coi nè, hình tụi mình còn dán cạnh nhau đó.”
Ơ, đúng kìa.
Tấm ảnh năm lớp 11 tôi, lúc đoạt giải một cuộc thi, vẫn đang treo ở bảng tin.
Chu Tuấn đứng chình ình bên trái tôi – ngay sát bên.
ta chép miệng, ẩn ý:
“Em đã cố gắng hết sức thi vào đây là vì một người nào đó, vậy mà tới nơi thì người ta đã đại học mất rồi.”
“Đuổi theo học bá vất lắm, không dám lơ là chút nào.”
Đôi ấy nhìn tôi rực sáng – ánh nhìn mãnh liệt khiến tim tôi lỡ một nhịp.
Tôi luống cuống quay :
“Ơ… kia có phải cô Hồ không?”
Là giáo viên chủ nhiệm cấp ba tôi – cô cũng nhận ra tụi tôi.
Cô bước tới, hơi ngạc nhiên:
“Ủa, chẳng phải là Lê Bội Du Chu Tuấn đó sao? Lâu quá không gặp!”
“Sao đứa đi chung vậy? Chu Tuấn, em đuổi kịp thần tượng rồi hả?”
Cô cười trêu chọc.
Chu Tuấn khẽ gật :
“Dạ, đúng vậy cô Hồ.”
Tôi giật nảy:
“Thần tượng gì cơ?”
Chu Tuấn còn kịp mở miệng, cô Hồ đã giành nói :
“Trời ơi, là em đó chứ ai! Hồi đó Chu Tuấn tốn bao công sức Kinh Tây chuyển về đây, chính là được nhìn em đấy.”
“Vậy mà em lại nhảy lớp đại học , bỏ người ta bơ vơ luôn!”
Tôi đứng sững:
“Em… nhìn em?”
Tôi có gì mà đáng người ta phải dòm ngó?
Cô Hồ vẫn định nói tiếp, Chu Tuấn vội cắt lời:
“Ấy, cô giáo ơi, chuyện chị ấy biết đâu~ em giữ lại chút bí mật đi. Có tiến triển gì em kể cô nha!”
người liếc nhìn nhau, rồi cô Hồ khẽ vỗ vai tôi:
“Thôi được rồi, chuyện người trẻ, tụi tự lo.”
“ mà Bội Du, thằng còn tốt hơn cái thằng kia nhiều.
Cái thằng đó chỉ là thiếu gia nửa mùa, không xứng em đâu.”
Nói xong, cô bước đi luôn, lại tôi đứng ngẩn tò te giữa sân trường.
Cái “thằng thiếu gia nửa mùa” cô nói chắc là Trần Yến Hoài rồi –
hồi đó tôi quen anh ta, cô Hồ đã không ưa, còn anh làm tôi chệch đường.
Tôi nhìn bóng cô khuất dần, rồi quay sang hỏi Chu Tuấn:
“Hồi nãy cô Hồ nói em thi vào đây là vì muốn gặp chị – là sao vậy?”
Chu Tuấn ra hiệu tôi đi , đi kể:
“Chị còn nhớ hồi lớp 9, chị từng tham gia một cuộc thi tin học ở Kinh Tây không?”
Tôi nhớ chứ – đó là lần tôi sự nghiêm túc thi một cuộc thi lớn.
Vì quy mô hoành tráng nên còn có cả truyền hình trực tiếp.
Chu Tuấn cười tươi nhìn tôi:
“Lúc đó em có mặt ở đó, ngồi hàng ghế khán giả, tận nhìn chị cầm cúp bước sân khấu.”
“Nụ cười chị lúc đó… rực rỡ lắm.”
“Ngay lúc đó em quyết định – em cũng sẽ học tin học.
Em muốn đi đường chị.”
Tôi cố lục lại ký ức xem lúc đó có thấy ta không – bó .
Chờ đã…
“Lúc đó em mới bao nhiêu tuổi?”
Chu Tuấn:
“Chắc mới mười ba. Về nhà ba mẹ là muốn học tin học, còn cười cả buổi.”
“Ha ha…”
Vẫn thấy khó tin sự.
“Vậy tức là – em biết chị ?”
“. Nói chính xác thì… em chọn Đại học Kinh Bắc là vì chị.”
Tôi ngại muốn chui xuống đất:
“Đừng nói là em muốn vượt mặt chị, giành lại hạng nhất nha? À không, em vượt rồi mà, đâu cần đuổi theo chị nữa.”
Chu Tuấn chỉ im lặng nhìn tôi, đuôi cong cong như suối nhỏ mùa xuân.
ấy xoa tôi.
“ … em sẽ nói chị biết đáp án.”
lại tôi ngẩn tò te cả tối cũng hiểu nổi ẩn ý là gì.