Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9AFiTBtlQW

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

Nhưng khi ngậm kẹo mút, đứng giữa đám phụ nữ, bà lại đổi bộ , vui vẻ nói:

“Tân Thành nhà tôi coi tôi như trẻ con, ngày cũng mua kẹo cho tôi ăn, các chị nói xem có phải lãng phí tiền không?”

Hơn một năm sau, mẹ ruột tôi cũng như ý nguyện, sinh được một đứa con trai.

Cậu và mợ dẫn tôi đi ăn tiệc đầy tháng.

nhà mẹ ruột gần như bị cán bộ kế hoạch hóa gia đình dọn sạch đồ, ghế ngồi cũng phải mượn hàng xóm.

Nhưng bà hớn hở: “ cũng sinh được thằng con trai, xem ai còn dám nói xấu sau lưng nữa.”

Em trai tôi đã được đặt tên là Trương Vĩ.

Da vàng khè, đen thui, đầy lông tơ, y hệt một con khỉ con.

Tôi không hiểu khen là đáng yêu.

Theo bản năng, tôi bật một tiếng: “Mẹ.”

Nụ trên mẹ ruột lập tức cứng lại: “Đừng bậy, bây giờ cậu mợ mới là bố mẹ mày, biết chưa?”

Mợ nhếch mép gượng: “Nó đâu phải do tôi sinh , cũng đừng tôi là mẹ.”

Vậy rốt cuộc, ai mới thật sự là bố mẹ tôi?

, cậu chỉ vỗ lưng tôi: “Đi chơi với các chị đi.”

Khách khứa đều được mời gà ngâm rượu ngọt.

bát ai cũng có hai quả .

Còn bát tôi, chỉ có ít nước đường loãng.

Như bao lần trước đó, mẹ ruột nói: “ nhà không đủ , hơn nữa trẻ con ăn nhiều không tốt.”

“Bếp sắp tắt , mày mau đi nhóm thêm đi.”

3

Lúc ấy tôi cảm thấy có gì đó không đúng nhưng lại không nói được.

Một đứa trẻ nhỏ như tôi, còn chưa biết làm thế để chống lại cái là “uy quyền” bố mẹ.

Sau đó, mợ bếp, thấy tôi bị hun nóng mồ hôi nhễ nhại, liền xách tôi lên.

Bà véo tai tôi: “Cái áo mới mua cho , thế chạy đây nghịch !”

nhà làm khách cũng chẳng yên thân!”

Giọng mợ rất to, chẳng mấy chốc đã thu hút mẹ ruột tới.

có chút lúng túng: “Là tôi bảo bé nhóm .”

Mợ lập tức buông tôi , sắc thản nhiên: “Ồ, thế à, vậy được, nó là con gái bà, sau này cứ để nó ở lại nhóm cho bà đi.”

Mẹ ruột thoáng biến sắc, vội vàng đáp: “Tôi chỉ bảo nó phụ một thôi, nó đã cho hai , còn có lý gì đòi lại được.”

Hai qua lại như đang đùn đẩy một món đồ, còn tôi bị đặt giữa.

, bố ruột tôi cũng bước .

Ông sầm nói: “Nếu chị dâu không nhận, tôi sẽ đem nó gả cho nhà Trương Ma Tử. Còn có thể lấy được năm trăm tệ, vừa hay mua sữa bột cho Tiểu Vĩ uống.”

Trên đường về, mợ cứ luôn miệng châm chọc tôi:

m.á.u mủ là m.á.u mủ, không cho ăn nhưng sẵn lòng sai bảo làm việc.”

có ngoan ngoãn cỡ có ích gì, bọn họ chẳng phải xem như rác vứt bỏ .”

đứa con gái nhưng chỉ không cần , hứ hứ…”

Tôi ngồi trên thanh ngang trước xe đạp, gió nóng lùa thẳng mắt.

Khiến đôi mắt tôi vừa cay vừa rát.

Từ ngày đó trở đi, tôi có cậu mợ, có cô dì chú bác.

Chỉ riêng, không còn bố mẹ nữa.

Bình thường mợ cũng không nỗi nhưng cứ tựu trường, bà lại đặc biệt nóng tính.

Khi ấy giáo dục bắt buộc đã phổ cập nhưng đi học phải đóng tiền.

đứa con đi học, đối với bố mẹ nông thôn nói là áp lực cực lớn.

Cậu luôn phải bỏ công sức thuyết phục bà, để tôi tiếp tục được học.

Mỗi dịp nghỉ , bố mẹ ruột đều sẽ tôi về ở một thời gian.

Tôi muốn từ chối nhưng cậu sẽ bảo: “Dù họ cũng là bố mẹ con, cũng vì nhớ con nên mới con về.”

Nhà bố mẹ ruột chỉ có một cái quạt trần cánh, nóng bức, cả nhà trải chiếu xuống nền xi măng ngủ.

Tôi nằm ngoài rìa, gần như chẳng cảm nhận được chút gió , chỉ toàn ngửi thấy mùi mồ hôi nồng nặc phòng.

Bọn họ vốn cũng chẳng nhớ tôi.

Chỉ là vụ bận rộn, việc nhiều, nên kéo tôi về làm công.

Nhưng bên ngoài lại còn làm bộ làm tịch: “Bé là khách, không thể để nó xuống đồng làm việc.”

Đúng là tôi không phải đi gặt lúa.

Nhưng ở nhà tôi phải giặt đồ, nấu cơm, cho lợn ăn, phơi thóc.

Khi vụ kết thúc, họ lại vội vàng tiễn tôi về: “Không thể ở lâu, nếu không bố mẹ nó sẽ lạnh lòng.”

Mỗi lần như thế, về nhà, mợ lại bóng gió mỉa mai tôi ít nhất nửa tháng.

Ngày tháng thấm thoắt trôi, kỳ nghỉ lớp bốn, anh cả tốt nghiệp trung cấp, đi làm ở xưởng.

Ngoài đồng lúa đã ngả vàng, trĩu nặng bông.

Sáng sớm, mẹ ruột đạp xe .

“Bé nghỉ , tôi đón nó về chỗ tôi chơi mấy ngày.”

4

Mợ sa sầm không nói gì, cậu mỉm : “Vậy Lưu Châu, con đi thu xếp mấy bộ quần áo đi.”

Mẹ ruột hề hề: “Không thu xếp cũng chẳng , hai chị nó đều có quần áo cả.”

Nhân lúc cậu mợ không ở đó, mẹ ruột nắm tôi, khẽ nói: “Mày ở với cậu không phải xuống đồng à? Về với mẹ đi, chẳng phải đỡ phải phơi nắng .”

Mợ bưng trà mát từ bếp đi , trông thấy cảnh ấy.

Tôi vội giật khỏi mẹ ruột, lớn tiếng: “Con không muốn đi. Anh cả đi làm , nhà thiếu , năm nay con phải ở lại giúp.”

“Con bé này, chẳng biết điều vậy.” Mẹ ruột vừa nói vừa siết c.h.ặ.t t.a.y tôi: “Mẹ có thể hại mày chắc!”

Mợ sải bước tới, mạnh kéo tôi về phía mình: “Lưu Châu không muốn đi đừng ép, để kỳ nghỉ đông hẵng qua chỗ bà chơi.”

năm ấy, tôi theo mợ đồng gặt lúa.

Tùy chỉnh
Danh sách chương