Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4VTsvFzhd3
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
8
Mợ lau tay, xoa mấy lên sau gáy tôi: “Đứa đáng c.h.ế.t nào lại cắt tóc con ngắn này!”
“Không đâu mợ, tóc rồi cũng mọc lại thôi. Hơn nữa, mợ chẳng thường nói tóc con quá, rụng đầy nhà đó .”
“ mợ dẫn con ra tiệm hớt tóc sửa lại, xấu c.h.ế.t đi được.”
“Không cần đâu mợ, mợ lấy kéo tỉa sơ cho con là được rồi, đừng phí năm tệ.”
Chiều hôm đó, hoàng hôn đỏ rực nhuộm khắp bầu trời.
Mợ mượn được cây kéo , vừa tỉa tóc cho tôi vừa .
Ban đầu người cắt tóc kia không ra gì, rồi lại tôi ngu ngốc, mặc cho người ta cắt loạn xạ.
một hồi, giọng mợ bỗng nhỏ dần:
“Sau này con cứ tóc đi, con gái tóc đẹp, nhà mình không thiếu tám hay một tệ đó đâu.”
Anh hai về thấy b.í.m tóc tôi không , tức giận : “Hay là em cắt luôn đầu đinh đi cho rồi, kiểu tóc này nhìn từ sau chẳng phân biệt nổi nam nữ.”
Mẹ ruột biết chuyện cũng tôi ngốc: “Tóc mày nhiều , ít nhất cũng bán được một năm tệ đó!”
Ba năm cấp ba, tôi không bao giờ tóc nữa.
Vì tóc ngắn dễ chăm sóc hơn, đỡ tốn thời gian và sức lực.
Sau này, anh cả gửi về một nghìn tệ, giải quyết cơn khốn đốn nhà.
cấp ba rồi tôi hiểu, con người ta thực sự không giống nhau.
Nhiều bạn đã đi học thêm từ hè, học trước kiến thức cấp ba.
Các bạn ấy theo kịp thầy cô rất dễ dàng, tôi như một con trâu già, hì hục lê bước theo sau.
Thầy cô đa phần chăm lo cho học sinh giỏi, không mấy khi quan tâm đám học sinh kém chúng tôi có hiểu hay không.
Một tháng trôi qua, lòng tin của tôi gần như sụp đổ hoàn toàn.
Mười một giờ, anh hai về.
Tôi nhân cơ hỏi anh mấy bài, vừa hỏi vừa thấy tâm trạng chùng xuống.
Học không hết, thật sự không học hết nổi.
Anh hai đặt bút xuống:
“Lưu Châu, hồi anh cấp ba cũng giống em, cảm thấy mình ngu ngốc, thấy khoảng cách quá lớn.”
“Anh gì cũng học giỏi, chứng minh bản thân.”
“Sau này anh hiểu, học cũng có lựa, có phair bỏ đi.”
Anh bảo tôi, lên 11 sẽ phân ban nhiên xã .
Nếu nhiên gần như không cần quan tâm môn xã , cần thi tốt nghiệp qua điểm là được.
Vì , tôi hoàn toàn có thể sớm ngay từ bây giờ, đi trước một bước, tập trung củng cố nền tảng.
“ nhiên dễ kiếm việc hơn, xã nhiều thứ học thuộc, hợp với con gái hơn. Em đi.”
Đêm đó, bầu trời đầy .
Anh hai kể chuyện cũ rất nhẹ nhàng.
khi anh một mình vượt qua những ngọn núi cao ấy, hẳn là vô cùng gian khổ.
Giờ đây, anh cầm ngọn đèn sáng tay, quay lại đường cho tôi, mong tôi đỡ đi đường vòng.
Tôi quyết định.
Tha thứ cho anh tội hồi nhỏ bỏ chuột c.h.ế.t chăn tôi.
Tôi dễ tìm việc, tôi kiếm được nhiều tiền.
Vậy nên tôi khối nhiên, bỏ lại Lịch sử, Chính trị và Địa lý.
Vì môn học ít đi, tôi tập trung hơn, học hành cũng đỡ áp lực, tiến bộ rõ rệt.
kỳ thi giữa kỳ, tôi đứng hạng bốn mấy .
Vì các môn xã quá kém, kéo điểm tổng xuống.
Mẹ ruột biết điểm của tôi liền bĩu môi: “Tôi đã nói rồi, vốn không có số học hành. Với thành tích này, e là đủ đỗ mấy trường hạng ba thôi.”
9
Người làng bàn tán: “Nhà hộ Tống tuốt lúa chắc tiền nhiều đốt không hết.”
“Lưu Châu giờ vẫn chưa gả, họ cũng chẳng vội!”
mà không vội.
Mợ lo gần c.h.ế.t rồi.
Bà nghĩ lắm nghĩ nhiều, cho rằng nguyên do là hoàn cảnh gia đình nghèo.
Sau kỳ đông 10, cậu cũng theo nhà thầu đi làm.
Ở công trường nắng mưa, gần như không có ngơi, vất vả lắm lương mỗi tháng gần ba nghìn, hơn nghề tuốt lúa nhiều.
Mợ nấu cơm cho công nhân trên công trường.
Ngoài lương, bà nhặt được mấy thứ sắt vụn đem bán, tính ra cũng thu nhập được gần hai nghìn.
Mợ tăng tiền tiêu vặt cho tôi lên ba : “Lúc đó anh hai cho hai năm , khi con đi làm rồi, tiền đó trả lại gấp năm lần đấy, biết chưa?”
Biết rồi, biết rồi.
Sống cùng nhau mấy năm, tôi cũng dần nắm được tính tình bà.
Mợ lời nói như d.a.o lòng dạ lại mềm như đậu huc.
Năm tôi lên 11, kỳ đông, anh cả cuối cùng cũng dẫn một cô bạn gái về nhà.
Mợ mừng rỡ, bắt đầu lo chuyện cưới xin.
cô gái đó đòi sính lễ một nghìn và mua một căn nhà ở huyện.
Điều đó vượt quá khả năng của cậu mợ.
Cậu ngồi dưới mái hiên hút hết một gói thuốc Phúc Long.
Tuyết rơi trắng trời.
Nhẹ nhàng mà đổ xuống vai ông như trút thêm bao gánh nặng, làm ông lom khom, còng lưng.
Mẹ ruột lại chen lời: “Nếu lúc đó mấy người nghe tôi, không cho Lưu Châu đi học mà đi lấy chồng, giờ cũng đã có dâu gả rồi.”
Bà ta tiếp tục khuyên anh cả: “Cháu mà làm cho có bầu trước, có con rồi chẳng tốn một xu, cũng sẽ gả cho mày.”
Hồi đó ở làng có không ít đàn ông cưới vợ kiểu ấy.
Người hiền lành như cậu lần đầu tiên nổi giận: “Im đi, sau này chuyện nhà tôi, ít can thiệp lại!”
Mẹ ruột chửi bới rồi bỏ về: “Tôi đều là vì tốt cho các người, các người lại không biết điều.”
Kết quả, cuộc hôn nhân đó rơi bế tắc.
Anh cả buồn bã, xin việc luôn.
Mợ đau lòng mức tóc bạc đi nhiều: “ sắp hai sáu rồi, chẳng lẽ ế cả đời ?”
Sau khi việc, anh cả nối mạng, mua một bộ máy tính cũ.
Xóm làng chẳng mấy tốt đẹp, đàm tiếu râm ran.