Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/1qT7kRGQau

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

Nghĩ , tôi kệ, kéo vali thẳng tới quán cà phê. Gặp Trần Vọng , tôi tưởng kiểu tính hoặc thư sinh yếu ớt, hoặc râu ria lòe loẹt. Ai dè, anh mặc vest chỉnh tề, phong thái chững chạc, nho nhã tới mức tưởng nổi đến hai chữ “ tính”.

Nếu không phải năm đó vì công khai thích đàn ông, khiến ông nội tức bệnh, ai tin được? nhờ vậy, rơi xuống tôi.

, tên tôi.” Tôi chìa tay, tự giới thiệu. Anh liếc qua, không bắt, tôi đành ngượng ngùng rút về, kéo ghế ngồi.

Khí chất anh cực tốt, hồ tinh tế, cả toát lên vẻ tri thức. Nếu không phải công khai giới tính, mấy tiểu thư giàu tranh nhau.

Anh đột ngột hỏi: “Tôi rất tò mò, 23, sao ý ?”

Suýt phun cà phê, tôi nhận khăn giấy anh đưa, gượng gạo lau miệng. lẽ bảo vì mảnh đất anh? Tôi bịa: “Anh khá hợp gu tôi.”

Thật ra đúng. Giống gặp , dáng vẻ tuấn tú nhưng giọng điệu đầy lo lắng tiền bạc. Tôi bị ngoại hình hút, tìm hiểu, đưa đề nghị bao dưỡng phút bốc .

Giọng Trần Vọng kéo tôi về: “ chuyện của tôi?”

Tôi lấp liếm: “Tin đồn thôi, vậy.”

lòng vẫn ảo tưởng kiểu ngôn tình, rằng anh lật ngược kịch bản. Nhưng anh cười nhạt, đổi đề tài: “ có thích trẻ con không?”

Tôi khựng, nhanh lắc : “Khá ghét trẻ con.”

Ý khỏi lo sau nhân. Anh nhướng mày, ánh mắt có vẻ tán thưởng: “ , thông minh.”

Tôi gượng cười. Ông nội anh muốn cháu đích tôn lấy vợ sinh con, ba tôi muốn mảnh đất. Cuộc nhân này tôi được chọn.

Cuộc trò chuyện tuy ngắn nhưng khá thoải mái. Anh còn nhiều muốn đưa tôi về, tôi đều chối. Thấy anh cứ liếc điện thoại, tôi biết lòng, bị ép buộc.

Khoảng tuần sau, nhớ ra có tôi – kim chủ mấy quan trọng. Ban anh hỏi trăm ngàn kia gì. Tôi lừa rằng tiền tiêu vặt để tránh rắc rối.

Đến khi hợp thuê hết hạn, tôi biến mất. Anh tức điên gọi tục, chất vấn tôi ở đâu, làm gì. Tôi thấy buồn cười.

Trước kia khi tôi cần, anh quan tâm. Mỗi tìm đến tôi đa phần vì tiền. Giờ nhớ tới “tốt đẹp” của kim chủ thôi.

Tôi hít sâu, cắn răng dứt khoát: “ , chúng dừng ở đây thôi.”

Thật ra tôi rất thích anh. Đẹp trai, học giỏi, trên giường tiếc sức. Nghèo ngạo mạn, kiêu hãnh, không hèn mọn. Tiếc , trái tim không thuộc về tôi.

“Có ý gì? Dừng ở đây sao? , em nói rõ ràng cho tôi!”

Giọng chất vấn gay gắt dây bên kia. Tôi phiền quá, dập máy, cho vào danh sách đen.

Không lâu sau.

Bạn cùng phòng Diệp Kha Kiệt nhắn WeChat cho tôi, bảo tìm ấy để xin thêm mấy cái tài khoản khác của tôi.

Diệp Kha Kiệt tưởng anh đang crush tôi, nên thẳng thừng nói tôi đã có bạn trai, chặn cửa giúp anh.

này, đẹp trai xỉu luôn á, đâu học bổng quốc gia ba năm liền. không giận mình vì chối hộ chứ?”

Tôi bảo, không.

ấy thở phào, tám tiếp: “Trộm vía, mình còn nói từng được chị giàu bao nuôi đó! Ngày bị chia tay, có thấy khóc cơ! Thế giờ tính kiếm bà chủ để bám, mình chặn hộ đó!”

Tôi khựng lại.

khóc á? nó vô lý như việc cá mặc váy. nhìn nhầm.

Dù sao lòng anh, thanh mai chân ái.

Tùy chỉnh
Danh sách chương